“Tôi?” Lập Trì không hiểu.
Đối mặt với cái biểu cảm ngây ngô của hắn, anh nói:
“Đúng, là cậu.
Không phải trước kia cậu đã lừa gạt Diệp Liên à?”
Chỉ vì lừa gạt Diệp Liên một chút mà muốn xử lý hắn? Rõ ràng là tư thù, có lẽ vì hắn thích và thân thiết với Diệp Liên nên khiến tên này ghen.
Tên này đúng là mắc bệnh chiếm hữu nặng, hiện tại hắn và cô ấy còn chẳng liên lạc với nhau, vậy mà vẫn bị nhắc tên.
Lập Trì tỏ vẻ bản thân rất vô tội, nhưng dù sao thì trong mắt của Duẫn Hạo, hắn là kẻ có tội lớn nhất.
Xe chạy nhanh trên đường lớn rồi dừng lại trước một tòa nhà nhiều tầng, Lập Trì ngẩng đầu nhìn thử, có lẽ là khoảng hai mươi tầng.
Duẫn Hạo nói:
“Có vẻ tầng mười là khu triển lãm tranh, tôi đã đưa nhân chứng đến gần đây rồi, lát nữa họ sẽ vào sau.”
Hôm nay, ngay tại nơi có cả phóng viên này, Duẫn Hạo muốn chơi lớn một vố.
Nếu để cha mẹ anh biết thì sẽ bị phạt một chút, nhưng anh thấy đây là cơ hội tốt nhất rồi.
Cùng với Lập Trì và người đang ông trung niên trong sự kiện bắt cóc, Duẫn Hạo vào tầng mười của tòa nhà.
Lúc đến nơi, anh đưa thẻ VIP cho nhân viên bảo vệ xem rồi nói:
“Đây là chân chạy vặt của tôi.”
Nghe anh gọi mình là chân chạy vặt, Lập Trì rất không vui, lại ngại trước mặt mấy tên bảo vệ nếu nói ra sẽ bị phát hiện nên im lặng.
Nhịn được, không việc gì cả! Hắn tự trấn an bản thân, sau đó theo chân Duẫn Hạo vào trong.
Nơi này đang mở hội triển lãm dành riêng cho những vị họa sĩ có tiếng tăm, tranh của mỗi người đều được đóng khung hoặc bảo quản rất kỹ càng.
Phương Ngọc ở nơi này ngoài việc xem tranh mà không hiểu gì ra thì đến là để kết giao với những người trong giới.
Bởi vì ngày hôm nay nếu muốn vào được phòng triển lãm thì cần vé mời, thẻ VIP của nơi này, hoặc gia thế tương đương, cho nên toàn là người có tiền và địa vị.
Duẫn Hạo mang theo Lập Trì đi xuyên qua vào góc phòng, rốt cuộc tìm thấy Phương Ngọc đang đứng trò chuyện cùng một chàng trai.
Mấy tháng ở nước ngoài đã làm tình cảm Phương Ngọc dành cho anh bị phai dần đi, cô ta ghét việc phải chờ đợi, cho nên hiện tại cũng muốn tìm đối tượng mới rồi.
Đang lúc cười nói vui vẻ với người bên cạnh, Phương Ngọc khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Lập Trì loay hoay bên trong buổi triễn lãm.
“Cậu làm gì ở đây vậy? Có biết là nơi này chỉ có khách VIP, khách mời mới được vào không?”
Lập Trì mới tách ra khỏi Duẫn Hạo ba mươi giây liền nghe thấy Phương Ngọc nói bằng giọng mỉa mai.
Chính Lập Trì đã suýt làm hỏng kế hoạch của cô ta nên cô ta không hề thích hắn.
Trên khuôn mặt lãnh đạm lộ ra chút nụ cười yếu ớt:
“Ra là cậu ở đây à? Làm tôi tìm mãi.”
Hắn gọi một tiếng “Duẫn Hạo” khiến cơ thể của Phương Ngọc cứng đờ.
Rất lâu rồi, rất lâu rồi không nhìn thấy Duẫn Hạo xuất hiện ở những bữa tiệc lớn.
Cô ta quay đầu nhìn, thấy người mình mong chờ bấy lâu, thấy con rùa vàng đã trở lại, cô ta vui sướng hét lên một tiếng rồi đột nhiên nhào qua.
“Duẫn Hạo! Cậu về rồi!”
Duẫn Hạo phản xạ có điều kiện nghiêng người né tránh, cứ thế bỏ qua Phương Ngọc.
Phía sau của anh là một bức tranh đắt giá, mắt thấy bản thân sắp va vào đó, Phương Ngọc sợ hãi hét to rồi cố gắng nghiêng người sang một bên.
Rầm.
Phương Ngọc làm một cú vồ ếch trước ánh mắt trợn tròn của tất cả mọi người, ngay cả Duẫn Hạo cũng không ngờ được, bởi vì vừa rồi anh làm theo bản năng.
Đừng ai ôm anh, anh chỉ thích ôm Liên Liên ngốc thôi.
Hơn nữa, anh đến đây không phải vui chơi, mà là muốn bóc mặt nạ của cô ta ra.
Sau cú té kỳ lạ vừa rồi, nhiều người không nhịn được mà phát ra tiếng cười.
Dù không cố ý chê cười cô ta, nhưng họ vẫn bị tư thế chổng mông lên trời của cô làm cho cười ngất.
Phương Ngọc quá xấu hổ, vội vàng bò dậy từ dưới đất.
Cô ta cắn răng đầy tức giận, tự mình đứng lên rồi bình tĩnh phủi bụi bặm đi.
Làm tiểu thư phải ra dáng tiểu thư!
“Xin lỗi mọi người, vừa rồi cháu không cẩn thận nên ngã, làm mất hứng của mọi người rồi ạ.”
Không mấy ai có thể cười tiếp được, bởi vì chính chủ người ta còn không ngại, họ đâu cần ngại thay làm gì? Duẫn Hạo liếc mắt nhìn qua chỉ một lần rồi thôi, ra hiệu cho Lập Trì đến gần anh một chút.
Lúc này có vài phóng viên vào phỏng vấn và hỏi cảm nhận của mọi người về những bức tranh nghệ thuật được triển lãm, nhưng Phương Ngọc không có tâm trí đâu nữa.
“Nếu không phải cha mẹ dặn cần ở lại đến tối và cố gắng làm quen với các thiếu gia khác, thì giờ này có lẽ Duẫn Hạo đã đưa tay ra đỡ mình rồi, chết tiệt!”
Phương Ngọc cho rằng hình ảnh cô thân thiết với người khác đã khiến Duẫn Hạo nổi giận.
____________________________
Chúc mọi người 8/3 vui vẻ, quà mừng 8/3 là 5 chap này đây ạ:3 Hết rồi, hẹn mọi người ngày mai, truyện cũng sắp đi vào phần kết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...