Hoắc Duẫn Hạo từ tốn đi tới chỗ của Diệp Liên, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút độc ác nhìn về phía cánh tay đang chạm vào người cô.
Tên đang giữ Diệp Liên bị anh nhìn mà rùng mình một cái, suýt chút nữa đã buông tay ra vì đột nhiên thấy sợ run.
Ở bên này, Lập Trì cũng đã đi đến bên cạnh Phương Ngọc, ném túi thuốc sang một bên rồi nhìn đám người kia.
Hai chàng trai và sáu tên côn đồ, nhìn thế nào cũng thấy không có phần thắng.
Diệp Liên vừa sợ vừa mừng, nhìn thấy Hoắc Duẫn Hạo liền thấy an tâm hơn, nhưng cô lại sợ anh sẽ bị thương nếu hai bên xảy ra xung đột.
Không khí căng thẳng kéo dài, khi Hoắc Duẫn Hạo và Lập Trì đến rất gần rồi bọn người kia vẫn chưa có hành động gì, hai bên nhìn thoáng qua nhau, đều âm thầm quan sát đối phương.
Nếu có thể, sáu tên này cũng không muốn động vào mấy kẻ có quyền thế, cho nên trước khi ra tay phải suy nghĩ một chút.
Dáng vẻ của thằng nhóc cầm chai nước suối trông rất giống con nhà quyền quý.
Hoắc Duẫn Hạo không nói nhiều mà liếc mắt ra hiệu với Lập Trì, hai người gần như đạt được một ý nghĩ chung sau cái liếc nhìn đó.
Tay trái anh ném chai nước xuống bãi cát, tay phải vung mạnh lên.
Diệp Liên còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì bên tai đã vang lên âm thanh “bốp” cực to rõ, cô ôm đầu nhắm tịt mắt lại.
Hoắc Duẫn Hạo nhanh chóng xông tới cho cái tên đang giữ chặt cô một đấm, đồng thời bổ thêm một cú gạt chân khiến hắn ta ngã lăn quay ra, sau đó đưa tay kéo cô ra sau người.
Gần như cùng lúc đó, Lập Trì cũng đã nhảy vào hai tên đang giữ chặt Phương Ngọc.
So với bên kia thì chỗ này hai người càng thêm khó xử lý, nhưng Phương Ngọc cũng rất thông minh, khi Lập Trì đá bay một người, cô lập tức cong chân ra sau sút vào hạ bộ của tên còn lại, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến tên cầm đầu không phản ứng kịp, khi đàn em ngã xuống, hắn mới gào to xông lên.
“Liên Liên, chạy!” Hoắc Duẫn Hạo nắm tay Diệp Liên rồi kéo cô.
“Chúng ta cũng chạy!” Lập Trì giữ chặt cổ tay Phương Ngọc.
Bốn người chia thành hai hướng bỏ chạy, làm sao mà ở lại đánh nhau được chứ? Nếu không có hai cô gái ở chỗ này thì còn khả năng liều mạng, nhưng chúng hơi đông, không cẩn thận là khiến họ bị thương ngay.
Hoắc Duẫn Hạo vừa kéo Diệp Liên chạy được mấy bước liền tìm chỗ đông người chen vào, trên đường đi anh vơ vội một chai bia lạnh trên bàn của người nào đó.
“Này, bia của tôi!”
Anh không quan tâm mà đẩy Diệp Liên ra trước rồi hét lên:
“Em chạy tiếp, đừng quay đầu lại!”
Anh xoay người, tay phải quất về phía đầu của tên đang bám sát phía sau.
Choang.
Chai bia thủy tinh vỡ tan tình, cùng với tiếng vỡ nát đó là âm thanh la hét đau đớn của người đàn ông kia.
Diệp Liên quá sợ hãi, mặc dù đã nghe anh dặn không được quay đầu lại nhưng cô vẫn lo lắng mà ngoái nhìn.
Kết quả của việc không nghe lời là bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch.
Chỉ thấy trên đầu của người đàn ông kia tràn ra máu tươi, Hoắc Duẫn Hạo một tay cầm chai thủy tinh đã vỡ một nửa đứng trước người ông ta.
Đây không phải tên cầm đầu sao? Hoắc Duẫn Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, nhìn cả hai tên vừa mới đuổi tới, sau đó xoay người quay về chỗ của Diệp Liên.
Anh tạm thời không ném chai thủy tinh vỡ đi mà nói với cô:
“Đã bảo em đừng quay đầu lại, không nghe lời phải không?”
“Em… Xin lỗi.” Diệp Liên ngơ ngác bị anh nắm tay một lần nữa, vội vàng chạy theo anh.
Cô thở hổn hển vì mệt, nhưng anh thì vẫn như trước sung sức.
Cô chịu không nổi cảm giác này, vội lắp bắp nói:
“Anh, ch-chờ chút… Em không chạy được nữa…”
Hoắc Duẫn Hạo thả chậm bước chân, thấy phía sau không có người đuổi theo nữa thì mới dừng lại.
Nhìn Diệp Liên chống hông thở không ra hơi, anh nói:
“Em ổn không?”
“Không, không ổn chút nào…” Diệp Liên hoa cả mắt.
Hoắc Duẫn Hạo nhìn quanh tìm chỗ bán nước, định sẽ mua cho cô thứ gì đó uống, nhưng tay sờ vào túi quần mới sực nhớ mình để điện thoại ở chỗ cũ.
Anh bình tĩnh nhìn quanh rồi nói:
“Em ở chỗ này đi, đông người sẽ không dễ bị phát hiện.
Anh đi một lát sẽ quay lại.”
“Anh định đi đâu?” Diệp Liên túm tay không cho anh đi, nghĩ đến việc hồi nãy mà tay chân cô run lên bần bật.
Anh mới đánh nhau với người ta, còn đập họ chảy máu đầu nữa.
Lần đầu tiên cô sợ đến vậy, lúc bé chạy ra trước đầu xe tải cũng có cảm giác này, tim đập nhanh đến nỗi làm mắt cô mờ đi.
Cô run run giữ chặt tay anh:
“Anh đừng đi.”
“Không sao, chắc họ đã bỏ đi rồi.” Hoắc Duẫn Hạo an ủi cô, thấy mặt cô trắng bệch mà có chút nổi nóng.
Đáng lẽ vừa nãy anh nên ở lại cho bọn họ thêm một trận.
“Em sợ…”
Diệp Liên giữ chặt tay anh không buông, dùng hai tay nắm lấy anh để chắc rằng bọn họ không bị lạc.
Thấy cô như vậy, anh cũng chẳng thể làm gì hơn.
Dù sao cũng chỉ là một cái điện thoại, bỏ đi.
Nhưng nếu không có điện thoại thì khó mà liên lạc cho giáo viên phụ trách để báo lại chuyện này.
Suy nghĩ chuyển thật nhanh, Hoắc Duẫn Hạo nói:
“Trước tiên về khách sạn đã.”
“Chân em hơi tê, có thể chờ một chút được không?” Người nào đó lúc này mới nhăn nhó nói.
Cô bị chuột rút xong thì lại chạy hồng hộc như điên, may mà không tiếp tục bị chuột rút, có điều vẫn khá đau.
Hoắc Duẫn Hạo đột nhiên đưa cái chai vỡ trong tay cho cô cầm rồi nói:
“Giữ cái này.”
“A?”
Cô đang còn ngơ ngác thì thấy anh ngồi xuống trước người mình, đưa lưng về phía cô:
“Lên đây anh cõng.”
“Nhưng mà xa lắm đó…”
Đoạn đường bọn họ đã chạy không hề ngắn đâu, hơn nữa từ chỗ họ tắm về khách sạn cũng phải đi thêm một lát.
Hoắc Duẫn Hạo vỗ vỗ lưng chính mình:
“Lên đây.”
“Em biết rồi.” Diệp Liên ngu ngơ cầm cái chai thủy tinh bốc mùi bia đi về phía anh, trèo lên lưng anh.
“Cầm cái đó để phòng thân.”
Hoắc Duẫn Hạo nói xong ôm lấy hai chân cô rồi đứng lên, anh cao hơn Diệp Liên tầm ba mươi xen-ti-mét và khỏe hơn cô nhiều, cõng cô dễ như trở bàn tay.
Được anh cõng, cô ngượng ngùng nói:
“Hay là để em xuống…”
“Không sao.”
Anh nói rồi chậm rãi đi ngược về, lúc đi không ngừng quan sát xung quanh để tránh đám người kia phục kích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...