Hoắc Duẫn Hạo bật cười khi nhìn thấy tin nhắn từ Nhị Bình, nhưng khi Diệp Liên hỏi sao anh cười, anh lại bí hiểm không cho cô biết, làm cô tò mò bám lấy anh hỏi mãi.
Hai người đi dạo một vòng quanh các khu hàng hiệu, Diệp Liên tỏ vẻ không mấy hứng thú.
“Em không thích?”
“Em nhìn thôi, không thích mặc, hư rồi sẽ tiếc lắm.”
Cô thà mua mười món đồ rẻ tiền rồi mặc đến nỗi nó bung chỉ, còn hơn dùng một cái áo hàng hiệu sau đó đau lòng khi nó vô tình bị cào rách đâu.
Tư tưởng của người không có nhiều tiền là vậy, còn Hoắc Duẫn Hạo thì thấy giá cao một chút cũng chẳng sao, mặc thoải mái hơn đồ sản xuất ở xưởng nhỏ và làm không tỉ mỉ.
Anh rút thẻ ra đưa cho Diệp Liên rồi nói:
“Em thích cái gì thì mua cái đó, anh trả.”
“Tiền của anh à?” Diệp Liên chớp chớp mắt.
“Không phải của chú Tư Thần đó chứ.”
“Thẻ riêng của anh, là tiền anh kiếm được.” Là mồ hôi, nước mắt và máu của anh đấy! Tuy rằng anh có bệ đỡ vững chắc nhưng cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ đến giờ anh phải bỏ ra rất nhiều công sức để từng bước một trèo lên.
Cha sợ anh đi nhanh quá thì không chắc.
Diệp Liên chống một ngón tay lên giữa trán, mày nhăn lại.
Cô nhìn giá tiền của cái váy bên cạnh mình, lẩm bẩm một lúc rồi nói:
“Không được, em cảm thấy một cái váy giá bằng ba mươi nồi lẩu là rất đắt.
Anh mà mua cho em cái này, em mặc vào cứ thấy như thể mình vừa làm mất phiếu đi ăn ấy.”
“Như vậy cũng nghĩ ra được?” Hoắc Duẫn Hạo chịu thua trí tưởng tượng phong phú của em gái.
“Tùy em.”
Hai chữ tùy em này thật sự là anh chỉ nói chơi thôi, nào ngờ Diệp Liên làm thật, kéo anh đi dạo khắp nơi, ngắm cái này ngắm cái kia nhưng tuyệt nhiên không mở miệng muốn mua thứ gì.
Anh chỉ lẳng lặng đi phía sau, trước khi rời khỏi một cửa hàng nào đó đều bảo Diệp Liên ra ngoài chờ, anh muốn đi vệ sinh.
Anh quay vào trong quầy, gọi người gom những thứ đồ mà Diệp Liên thấy có hứng thú lại và quẹt thẻ, sau đó để họ mang xuống cho Nhị Bình.
Dặn dò xong, anh mới đi ra, Diệp Liên thấy cái gì cũng hay ho nên cứ nhìn chăm chú mãi, không hề chú ý đến hành động đáng ngờ của anh.
Đợi anh đi ra, Diệp Liên lo lắng nói:
“Anh, em cảm thấy anh đi nhỏ hơi nhiều, nên đi khám sức khỏe.”
“Khụ khụ khụ…” Hoắc Duẫn Hạo sặc nước bọt của chính mình.
“Anh lại còn ho nữa, đã như vậy, chúng ta về thôi.” Diệp Liên đưa tay vuốt vuốt ngực anh.
Mặc dù Hoắc Duẫn Hạo rất đau lòng vì bị em gái hiểu lầm nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác được con bé quan tâm.
Hai người chơi vui vẻ rồi thì ra ngoài, lúc đứng đợi Nhị Bình đến đón, Hoắc Duẫn Hạo nhạy cảm phát hiện có ai đó đang nhìn mình.
Nhưng ở giữa nơi đông nghịt người qua lại này, anh không tìm được phương vị chính xác được.
Diệp Liên là người đầu tiên lên xe, cô mới tiến vào đã thấy đống lớn đống nhỏ đặt bên trong, hoảng hốt tưởng mình đi nhầm xe.
Nhưng nhìn kỹ, tài xế vẫn là chú Nhị Bình đáng yêu.
“Đây là gì vậy chú?” Diệp Liên chỉ tay vào những thứ bên trong, rất nhiều, tràn từ cốp xe ra đến một phần ghế sau, còn có cả ghế trước nữa.
“Đồ thiếu gia mua.”
Nghe ông nói, Diệp Liên quay ra sau nhìn anh trai.
Chỉ thấy anh nghiêng đầu quan sát xung quanh, giống như tìm kiếm thứ gì đó, cô lên tiếng gọi:
“Anh, xe nhiều đồ quá, anh mua cái gì vậy?”
Hoắc Duẫn Hạo quay đầu nhìn cô rồi nói:
“Đồ anh thích.”
“Ồ.
Vậy lát nữa anh về thử cho em xem với.” Diệp Liên ngây ngô đáp.
“...”
Hoắc Duẫn Hạo cảm thấy sức chịu đựng của anh sắp bị đánh bay.
Con bé thật là, nói chuyện luôn gây sốc như thế.
Hai người vào trong xe mới phát hiện bởi vì những túi đồ linh tinh kia mà không gian phía sau trở nên có chút chật hẹp, Diệp Liên ngồi thế nào cũng thấy hình như mình đang đè lên đồ hiệu, vì vậy nói:
“Anh giải quyết cái đống này trước đi đã.”
“Em đứng lên một chút.” Hoắc Duẫn Hạo khó khăn đưa tay che đỉnh đầu cho cô.
Diệp Liên không hiểu anh định làm gì nhưng vẫn nghe theo.
Đợi cô đứng lên rồi, anh ngồi xuống chỗ trống và vỗ đùi mình, nói:
“Ngồi đi.”
Khuôn mặt của Diệp Liên nháy mắt trở nên ngượng ngùng:
“Sao mà ngồi lên đùi anh được?”
“Không sao, anh chịu được hết.”
Người nào đó quá đỗi bình tĩnh, làm Diệp Liên không biết phải làm sao, cô có nên xuống đi taxi? Đã tầm này tuổi rồi còn ngồi lên đùi anh trai thì quá là… xấu hổ.
Anh chịu được nhưng cô không biết mình có chịu nổi không đây!
Thấy hai đứa cứ loay hoay như vậy mãi, chú Nhị Bình quay ra sau nói:
“Chưa xong à? Chú còn phải đi trực đêm nữa, hai đứa ngồi xuống nhanh đi.“
Diệp Liên thấy chú ấy nói vậy thì còn làm gì được? Cô chậm rãi ngồi trên đùi Hoắc Duẫn Hạo, hơn nữa còn ngồi ngang, tay anh lập tức vòng qua eo cô.
Không hiểu sao trong xe bật máy lạnh nhưng Diệp Liên lại thấy gò má mình nóng bừng, cô không được tự nhiên hỏi:
“Anh làm gì thế?”
“Thắt dây an toàn.” Hoắc Duẫn Hạo vô cùng chính trực nói.
“Tạm thời cứ thế đã, dây an toàn sau xe không thể thắt cho cả hai người được.
Hay em muốn dùng nó?”
Nếu mà dùng cái dây kia cột hai người lại chung một chỗ thì dường như vòng tay của Hoắc Duẫn Hạo dễ chấp nhận hơn một chút.
Diệp Liên cắn môi không nhìn anh, dưới mông nóng, cổ và mặt đều nóng đến mức cô nghĩ mình phát sốt.
____________________
Viết xong chương này đột nhiên nhận ra tui cũng thích hợp với thể loại hài sủng lắm, liêm sỉ của ông Hạo kiểu:
Không thấy gì phải không? Đúng rồi, tại không có đó.
Mai bận nên 3 chap nha mn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...