Trong lúc Hoắc Duẫn Hạo tự trách, Diệp Liên đã được Nhị Bình cõng ra khỏi khu mộ.
Cô vòng tay ôm cổ ông, thì thầm hỏi:
“Chú, chú có biết ai họ Nam Cung không ạ?”
“Làm sao? Cha ruột của cháu à?”
“Chú giỏi thật…”
Cô còn chưa nói ông ấy đã biết rồi!
Nhị Bình tỏ vẻ cái chuyện như thế này không làm khó được mình, ông hừm một tiếng:
“Nam Cung thì nhiều lắm, khắp cả nước này không dưới cả trăm ngàn người đâu, cháu đừng mong tìm được.
Trừ khi cháu biết cả tên của ông ấy.”
“Cháu không tìm, cháu chỉ hỏi vậy thôi ạ.”
Diệp Liên không muốn phải bỏ công đi gặp người đã để mẹ một mình sinh ra cô, mẹ cũng nói không nên tìm mà, cô chỉ tò mò muốn biết ông ta là ai.
Về đến nhà, Diệp Liên không giấu được đôi mắt sưng đỏ của cô.
Cha mẹ cùng với hai đứa em đều đang quây quần bên nhau, đây là không khí gia đình mà cô vẫn luôn mong nhớ khi ở Hoắc gia.
Dù ở đó có tốt, cũng rất khó bì được cảm giác quen thuộc như lúc ở nhà.
Ăn một bữa cơm ngon, Diệp Liên lăn quay ra ngủ.
Tất cả mệt mỏi đều đã tan biến, cô ngủ đến tận lúc giữa trưa mới dậy, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.
Cha Diệp biết cô lại chuẩn bị đi nơi khác nên chuẩn bị cho cô vài thứ tự tay làm, còn có mứt quả mà mẹ vừa đóng gói xong.
“Buổi chiều con phải bay rồi, đi chơi nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Cha à, con không có đi chơi.” Diệp Liên cười nói.
“Không phải đi chơi thì gì? Cứ xem như đi du lịch đi, ở nơi này mãi cũng chán.
Con gái lớn rồi, tuổi này nên bay nhảy nhiều.”
“Ha ha, cha đừng để mẹ nghe được mấy lời này nha.”
Diệp Liên cười trêu ông, kết quả là thật sự bị mẹ nghe được, rồi cả hai bị giảng đạo rất lâu rất lâu.
Khi rời đi, Diệp Liên không mang theo gì nhiều, chỉ có một cái ba lô đồ ăn vặt và tấm ảnh của cha mẹ ruột.
Hai đứa em trai còn nhỏ, chẳng thèm quan tâm đến người chị này.
Bọn nó còn hy vọng cô đi xa xa đừng có giành đồ chơi, giành xem ti vi của chúng nó và bắt chúng dọn dẹp nhà cửa đây.
…
Biệt thự Hoắc gia, Hoắc Duẫn Hạo đi qua đi lại trước phòng của Diệp Liên đã hơn chục vòng, nhưng anh không dám gõ cửa.
Con bé vừa về không lâu nên vẫn còn mệt, anh nên lấy lý do gì vào nói chuyện bây giờ?
“E hèm, thiếu gia, cậu cứ như vậy thì tôi không vào được đâu.”
Giọng của người giúp việc chợt vang lên bên tai làm Hoắc Duẫn Hạo giật nảy mình, anh quay đầu mới phát hiện trên tay của cô gái kia bưng một ly nước cam.
“Cô đem nước cho Liên Liên à?”
“Vâng.” Cô gái trẻ nói.
“Chú Nhị Bình bảo Liên Liên đi về mệt, nên bảo tôi làm cho cô ấy một ly nước cam.”
“Cảm ơn cô.”
Hoắc Duẫn Hạo nói một câu khiến cô gái kia khó hiểu, trên đầu bật ra dấu chấm hỏi.
Chỉ thấy anh đưa tay cầm lấy ly nước cam đó, xong rồi đánh mắt ý bảo cô mau đi chỗ khác.
Người giúp việc che miệng cười, vội vàng làm theo.
Lúc này, Hoắc Duẫn Hạo hiên ngang gõ cửa và đi vào.
Diệp Liên ở nhà rất ít khi khóa cửa phòng, cái thói quen này thật sự nên sửa, dù sao con bé cũng đã là thiếu nữ rồi.
Vừa mới nghĩ đến đó thì hình ảnh thiếu nữ với dáng người "trưởng thành sớm" đập vào mắt anh.
Anh mở to mắt nhìn, chớp chớp mấy cái.
Diệp Liên đang mặc áo dây nằm nghiêng trên giường bấm điện thoại, áo dây, nghĩa là có rất nhiều cảnh xuân lộ ra ngoài.
Bình thường người giúp việc gõ cửa xong chờ cô trả lời mới vào, còn Hoắc Duẫn Hạo là trực tiếp xông tới, cho nên cô không kịp phản ứng.
Hai người nhìn nhau chăm chú, Hoắc Duẫn Hạo thấy khóe mắt của mình nóng hừng hực, ngực đập liên hồi.
Thấy anh, Diệp Liên vơ lấy chăn mỏng trùm kín đầu mình, hoang mang tột độ.
Sao anh ấy lại vào phòng cô? Trời ạ!
Không khí kỳ cục giữa hai người kéo dài mấy phút, Hoắc Duẫn Hạo mới lên tiếng:
“Anh để nước cho em ở trên bàn, lát nữa em uống rồi ngủ đi, mai phải đến trường.”
Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng không được, mẹ nói đúng, Diệp Liên trưởng thành rồi.
Thảo nào ngày đó hai người ngủ chung anh có cảm giác nó rất đàn hồi.
Một lát sau, cửa phòng đóng lại.
Diệp Liên xông từ trên giường chạy đến khóa cửa, tự vỗ vào mặt mình mấy cái.
Sao cô có thể quên khóa cửa cơ chứ? Bất cẩn quá! Mà cho dù là anh trai đi nữa thì việc cô ở trong phòng không mặc áo ngực mà chỉ mặc mỗi áo dây bị bắt gặp rất là xấu hổ! Aaaa!
Diệp Liên đập đầu vào cửa đánh rầm rầm mấy tiếng, ở bên ngoài, Hoắc Duẫn Hạo cũng nghe thấy tiếng động ấy, khóe môi không kìm được cong lên.
Con bé không buồn là được rồi, trông có vẻ vẫn tràn trề sức sống.
Đêm yên tĩnh, có một người thao thức khó ngủ phải tỉnh dậy tắm nước lạnh.
Hoắc Duẫn Hạo đứng dưới vòi sen, khẽ nhắm mắt lại, anh phát hiện mình không hề xem Diệp Liên như em gái, mà con bé cũng không phải em gái anh.
Đến tận lúc này, anh mới hiểu được lời mẹ nói....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...