Tổng Tài Đại Ác Ngược Đãi Vợ Yêu
Di Nguyệt giật bắn mình nhìn hắn cả kinh. Theo bản năng xoay người lùi về phía sau, được vài bước thì lưng đã chạm vào cửa sổ.
“Sợ cái gì? Chẳng phải gan cũng rất lớn rồi đó sao.”
…
Cổ Tử Du gằn giọng, lúc này đây hắn thật sự mất kiên nhẫn. Một người phụ nữ rẻ mạt, chân yếu tay mềm như cô dường như lại rất muốn đối đầu với hắn. Nhưng ở thế cuộc này, cô thắng được sao?
“Tôi đã cảnh cáo cô, đừng bao giờ khiêu khích tôi. Nếu không tôi nhất định…”
Ngay lúc hắn còn chưa dứt câu, Di Nguyệt đã toan chạy về phía cửa. Cô chỉ vừa kịp chạm vào tay nắm liền bị Cố Tử Du hung hăng bắt lấy cổ tay, lôi ngược trở lại.
Nhất thời cảm thấy choáng váng. Di Nguyệt chỉ kịp hét lên một tiếng, cả cơ thể ngay lập tức đã bị hắn xốc ngồi trên bệ cửa sổ. Đem thân mình trực tiếp chen vào giữa đôi chân vốn mềm yếu.
“Sẽ chơi chết cô!” - Cố Tử Du trừng mắt nhìn người phụ nữ đang không ngừng vùng vẫy trước mặt, lạnh lẽo thốt ra một câu.
Cô thực sự rất sợ cái cảm giác bị ức hiếp chết tiệt thế này. Buổi tối hôm đó đối với Di Nguyệt vẫn còn là một giấc mộng kinh hoàng. Cảm giác đau đớn, lạnh lẽo đến thấu xương mà bản thân sẽ không bao giờ có thể quên.
Cô căm ghét vẻ mặt thỏa mãn của hắn, căm ghét cái ánh mắt chán ghét, khinh thường mà hắn luôn đặc biệt dành cho cô. Di Nguyệt vốn không phải loại người vì cần tiền mà có thể bất chấp tất cả, cùng đàn ông lăn lộn trên giường. Thế nhưng trong suy nghĩ của hắn, cô hiển nhiên lại trở thành loại người thấp hèn như vậy.
Cảm giác hoảng sợ tột độ khiến Di Nguyệt không khỏi run lên. Dù đây vốn không phải lần đầu tiên nếu hắn thật sự lại làm ra cái chuyện đáng ghê tởm đó. Cũng sẽ không phải hạng người cặn bã mà ra tay đánh cô đến chết. Nhưng nó lại là cảm giác giày vò độc ác nhất để chà đạp lên thể xác, chà đạp lên tôn nghiêm của một con người.
Hắn chính là hơn cả cặn bã!
Di Nguyệt giãy mãi không được, càng dùng sức, hắn lại càng siết lấy cô. Cuối cùng không nhịn được, mở miệng trút giận.
“Cố Tử Du, nếu anh thật sự lại muốn giày vò tôi một lần nữa thì anh thật đúng là tên khốn nạn!”
Cố Tử Du không đáp lại cô, hung hăng khóa tay Di Nguyệt ấn định trên cửa sổ, một tay hắn đan nắm vào bàn tay cô rồi bỗng siết chặt. Cảm giác như có một vật gì đó, tuy nhỏ nhưng lại sắc bén. Ngay lập tức cắt vào tay.
Đau. Thật sự đau đến điếng người. Một vài giọt máu chảy xuống cổ tay trắng nõn vì bị siết chặt mà bắt đầu trở nên ửng đỏ, thấm sang cả lòng bàn tay thô ráp của hắn.
Hóa ra, việc chiếc cốc ban nãy bị hắn vô cớ ném vỡ là để phục vụ cho mục đích này.
Di Nguyệt vừa sợ lại vừa đau, nước mắt không biết từ khi nào đã ồ ạt rơi xuống.
“Anh đang giở trò điên gì vậy? Buông tôi ra!”
Cố Tử Du cố ý không để mảnh thủy tinh cứa sâu vào da thịt cô, hắn vốn còn rất muốn cô phải thật tỉnh táo để tiếp tục cùng hắn chơi đùa. Muốn cô phải nếm trải cảm giác thế nào là đau đớn hơn Yên Yên của hắn gấp gội lần.
“Nói cho cô biết. Hôm nay tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô đến nơi đến chốn.”
Mặc kệ Di Nguyệt khóc lóc, quát mắng thậm chí là chửi rủa. Cơn phẫn nộ của hắn vốn đã vượt quá giới hạn, giờ đây Cố Tử Du thật sự đã xé toạc chiếc áo ngủ trên người cô.
Cúc áo ngủ vốn nhỏ lại mỏng manh, chỉ cần dùng lực một chút đã đứt đi quá nửa. Làn da Di Nguyệt vốn đã rất trắng, ngay lập tức hiện ra trước mắt hắn cùng bầu ngực e ấp sau lớp áo nhỏ màu kem.
Vết thương ở lòng bàn tay cô tuy không nghiêm trọng, máu cũng đã ngừng chảy ra đôi chút. Nhưng cảm giác nhói đau vẫn còn âm ỉ. Kèm theo cơn đau rát từ vết bỏng ở bàn chân vẫn còn chưa khá hơn mấy phần.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau khiến vầng trán láng mịn bỗng chốc đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
…-Hoàn chương 48-…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...