Tử Thiêm ăn một tát vào mông thì uất ức nhào vào lòng mẹ làm nũng:
“Aaa, mẹ ơi ba đánh con.”
Thằng bé này gọi ba thật tự nhiên, trơn tuột như thể đã gọi qua vô số lần khiến Phi Vũ hài lòng tha cho nó.
Mộc Thuần xoa mái tóc của con trai, giả vờ răn dạy:
“Không được gọi ba, gọi chú.”
“Anh là ba của thằng bé mà... “ Phi Vũ có chút uất ức nhăn mặt.
Mặc dù rất cảm động trước những câu nói của anh, nhưng Mộc Thuần không nghĩ dễ bỏ qua cho anh như thế. Cô nhếch mày:
“Xin lỗi, tôi là “bạn gái của Thiên Tường” đó.”
Cô nhấn mạnh năm chữ khiến Phi Vũ chột dạ, lúc anh bị mất trí nhớ, anh đã nhìn Mộc Thuận và luôn miệng nói "Thiên Tường, bạn gái của cậu", qua lâu như vậy mà cô còn nhớ như in, phụ nữ thù dai thật.
Phi Vũ học Tử Thiêm làm nũng, nhào vào lòng cô:
“Anh sai rồi.”
“Tránh ra!”
Mộc Thuần không chịu được ánh mắt của những người xung quanh, vung tay đánh vào vai Phi Vũ. Anh học y như đúc cái cách con trai cô nhõng nhẽo, lắc lắc người rồi dùng đầu cọ cọ cô.
Cách họ một mét là các cặp đôi đang tạo dáng chụp ảnh, nếu như cô không nhầm thì họ vừa dừng lại một chút để nhìn về phía này?
Mộc Thuần tức đỏ mặt: “Dừng lại mau, hai cha con các người!”
Người đàn ông to xác bên cạnh cô ngẩng đầu lên:
“Em vừa công nhận anh là ba của Tử Thiêm?”
“Ai nói?”
“Em vừa mới gọi “hai cha con các người” đó?”
“Anh nghe nhầm rồi.”
Mộc Thuần cố gắng bình tĩnh chối bay những lời mình vừa nói, dùng sức đẩy Phi Vũ và Tử Thiêm ra khỏi người rồi nói:
“Đừng có làm trò nữa, người ta nhìn.”
“Hiểu rồi, anh sẽ làm trò với em khi không có người.” Phi Vũ đưa ngón trỏ lên gõ gõ trán tỏ vẻ mình đã hiểu ý cô.
“Cút!”
Đúng thật là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ!
Mộc Thuần không biết phải làm sao với anh, cho dù cô mắng hay đánh anh đều không có tác dụng. Anh dường như trở lại thành Phi Vũ của riêng cô vào những ngày đầu tiên gặp mặt, bên ngoài ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhưng thật ra lại vô cùng xấu xa, sói đội lốt cừu, âm thầm tiếp cận rồi “ăn” luôn cô.
Chú sói con nằm một bên chụp ảnh trời mây, mặc kệ cha mẹ diễn cảnh tình cảm.
Sau khi chụp được một tấm ảnh gia đình ưng ý, Tử Thiêm gọi điện thoại cho Thiên Tường nhưng không ai bắt máy, cậu nhóc lay lay tay áo của mẹ:
“Mẹ ơi, sao chú Tường không nghe máy của con ạ?”
Nhắc đến cái tên Thiên Tường, cả Phi Vũ và Mộc Thuần đều đứng đắn trở lại, không đùa giỡn nữa. Mộc Thuần cảm thấy rất có lỗi với hắn, cô đột nhiên nhìn về phía Phi Vũ rồi hỏi:
“Có phải anh đã làm gì Thiên Tường không?”
“Anh đã cho cậu ta hai sự lựa chọn.”
Nhìn anh bình tĩnh đáp lời, Mộc Thuần nhíu mày. Cô không tin anh tốt bụng đến mức cho người khác quyền được chọn, giống như khi cưỡng ép cô dừng hôn lễ với Thiên Tường vậy, chỉ tồn tại duy nhất một sự lựa chọn.
Nghĩ đến việc này, Mộc Thuần lại không vui:
“Anh thích dồn ép người khác như vậy?”
“Không phải… Anh xin lỗi, nhưng mà lúc đó anh không còn cách nào khác.” Phi Vũ nghiêm túc nhìn cô. “Anh không làm vậy, em định cưới Thiên Tường thật?”
“Ừ… Thiên Tường rất tốt.”
Mộc Thuần cúi đầu, tâm trạng phút chốc trở nên nặng nề hơn.
Phi Vũ nhàn nhạt hỏi:
“Em vẫn nghĩ tốt cho cậu ta kể cả khi cậu ta lừa dối em?”
“...”
“Anh thì lại nhận hết thù hận dù anh không cố tình…”
“Đừng so sánh như vậy.”
Có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của bọn họ, cô không muốn nhớ đến những thứ không vui nữa.
Phi Vũ thì vì chuyện này mà buồn bực, anh cầm cơm nắm mình chuẩn bị sẵn mang ra đưa cho con trai rồi ngồi một bên ăn, không thèm nói chuyện với Mộc Thuần.
Tử Thiêm ngơ ngác nhìn ba rồi bò qua chỗ mẹ mình giơ cơm nắm lên:
“Mẹ ăn cái này đi.”
Giao đồ xong, cậu lại bò về bên cạnh ba mình lí nhí nói:
“Mẹ giận là phải năn nỉ mẹ, ba giận cũng phải năn nỉ mẹ.”
Câu nói của thằng bé khiến Phi Vũ suýt nghẹn, nghĩa là anh không sai cũng thành sai? Anh đưa mắt nhìn Mộc Thuần, thấy cô ngồi ngắm hoa như cũ thì thở dài một hơi. Anh giận cũng không được người ta an ủi, vậy chỉ còn cách an ủi ngược lại.
Phi Vũ bất lực nói với Mộc Thuần:
“Cơm nắm này là anh tự tay làm, anh biết nấu ăn rồi.”
“Ừm.”
“Em ăn thử đi.” Anh nhìn cái cơm nắm được bọc trong màng thực phẩm nằm sát bên cạnh cô. “Hôm nay không nói những chuyện cũ không vui nữa.”
Mộc Thuần từ từ di chuyển tay, lúc chạm vào cái cơm nắm kia thì liếc nhìn Phi Vũ một cái rồi mới cẩn thận mở nó ra cắn thử.
“Vị cũng tạm được.”
“Em phải khen anh chứ…”
“Không ngon.”
Phi Vũ đen mặt:
“Em nấu ăn ngon như vậy, em có thể dạy cho anh mà.”
Nói xong, anh đột nhiên nhìn thấy Mộc Thuần cong cong môi:
“Khi nào về nhà sẽ dạy anh nấu ăn.“ Giống như trước kia vậy.
Mặc dù câu nói của cô mang theo hàm ý rất sâu, nhưng Phi Vũ có thể hiểu được cô đang dần chấp nhận anh, không phải lập tức trở về mối quan hệ cũ mà là dần dần vun đắp cho một mối quan hệ mới…
Phi Vũ cảm giác cái vị mằn mặn từ cơm nắm cũng trở nên ngọt ngào:
“Cảm ơn em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...