Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Mộc Thuần mất khá nhiều thời gian mới có thể dỗ cho Tử Thiêm ngừng khóc và để thằng bé đi ngủ, cô ra ngoài gọi điện thoại cho Thiên Tường, mệt mỏi nói:

“Phi Vũ vừa tìm em.”

“Cậu ta nói gì? Em sao rồi? Có ổn không? Bây giờ anh lập tức chạy qua đón em!”

“Không cần đâu. Thiên Tường, anh biết rõ Phi Vũ hơn em mà. Người đàn ông đó một khi đã tìm được chúng ta thì sẽ không dễ dàng để vụt mất lần nữa đâu.”

“Anh xin lỗi, anh cứ nghĩ cậu ta quên được rồi…”

“Em cũng vậy…”

Cô không ngờ được anh còn tìm đến tận khách sạn nơi cô sống, giờ nghĩ lại tình cảnh đó, tay cô vẫn còn phát run. Từ việc anh lúc nào cũng mang theo súng bên mình, cô có thể mơ hồ đoán được thân phận thật sự của anh. Như vậy, cô càng không thể dính tới Nam Cung gia. Con trai của cô chắc chắn phải được trưởng thành một cách bình thường nhất, cô sợ thằng bé sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù Mộc Thuần đã nói không cần, nhưng Thiên Tường thấy rất bất an. Nửa đêm, hắn chạy đến khách sạn tìm hai mẹ con cô.

Cửa mở ra, Mộc Thuần mặc đồ bộ màu trắng ra đón hắn, hắn nhíu mày nói:

“Anh sẽ chuẩn bị vé máy bay, chúng ta trở lại Mỹ thôi.”


“Anh vào trước đã.”

Dù sao trước kia họ cũng từng sống chung với nhau, Mộc Thuần không hề ngại ngần gì mà để Thiên Tường ở cùng mình. Hai người nhìn nhau một lúc, cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.

Mộc Thuần để Thiên Tường ngồi xuống, rót nước cho hắn rồi mới lên tiếng:

“Anh cảm thấy nếu chúng ta đi Mỹ, Phi Vũ sẽ chịu để yên sao?”

Căn phòng chìm trong im lặng, lát sau, cô nghe giọng hắn có chút bất lực:

“Không đâu.”

Bởi vì Thiên Tường biết rõ tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm, Phi Vũ chưa từng phản bội hay thay lòng. Trong mấy năm ở Mỹ, hắn cũng đã âm thầm tìm hiểu một chút. Thì ra Phi Vũ bị mất trí nhớ nên mới nói không quen Mộc Thuần, mới phủ nhận sự tồn tại của cô. Hắn biết điều đó, lại không nói với cô sớm hơn do hắn ích kỷ muốn giữ cô bên mình. Bây giờ, hắn thành công rồi. Oán giận nhiều năm tích lũy lại, có thể thấy Mộc Thuần rất hận Phi Vũ, bây giờ Phi Vũ muốn xin lỗi cô còn khó hơn lên trời.

Mộc Thuần thở dài một hơi:

“Em cảm thấy đề nghị trước kia của anh rất tốt.”

“Đề nghị gì?”

Thấy Thiên Tường đang ngơ ngác, Mộc Thuần kiên quyết:

“Chúng ta kết hôn đi.”

Lời này của cô lọt vào tai Thiên Tường như một tiếng nổ vang, hắn mở to mắt nhìn cô, không thể tin nổi:

“Em… Em nói gì?”

“Em nghĩ chúng ta kết hôn là tốt nhất. Em xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng em và Tử Thiêm cần anh.” Mộc Thuần áy náy nói.

Thiên Tường biết cô không yêu mình, cô nói cần hắn là vì nếu kết hôn rồi, Phi Vũ sẽ không còn lý do gì để tiếp cận hai mẹ con họ nữa. Cái cô muốn hiện tại chỉ là cuộc sống yên bình cùng con trai.

“Em nói thật?”

Bàn tay to mang theo vết chai của Thiên Tường đưa về phía cô, Mộc Thuần nắm tay hắn, gật đầu nói:


“Em nghiêm túc.”

“Cảm ơn em.”

Thiên Tường kích động giữ chặt lấy tay cô, hắn đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cho dù cô chưa từng nói yêu hắn, chưa từng thể hiện tình cảm với hắn, nhưng chỉ cần ở cạnh nhau, hắn không tin sau này cô không động lòng!

“Anh sẽ lập tức đi chuẩn bị!”

Mộc Thuần nhíu mày nhìn hắn:

“Gia đình anh vẫn không chấp nhận thì phải làm sao?”

Câu hỏi của cô làm vẻ vui mừng trên mặt Thiên Tường cứng lại, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới đáp:

“Chúng ta bí mật tổ chức đám cưới, sau này anh sẽ giải thích với họ.”

Hai người nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị, Thiên Tường lo việc đặt nhà hàng, Mộc Thuần đi xem váy áo cưới. Cô biết lấy Thiên Tường ra làm bia chắn là một việc làm rất tồi tệ, nhưng hắn lại thấy vui vì cô đã đồng ý.

Quyết định chớp nhoáng, vội vàng, nhưng Mộc Thuần suy nghĩ rất nhiều rồi. Không phải vì có Phi Vũ kích thích nên cô mới chấp nhận Thiên Tường, mà từ nhiều năm nay cô vẫn luôn tìm phương án phù hợp cho cô và con. Ngoại trừ Thiên Tường ra, có lẽ sẽ không ai đối xử tốt với mẹ con cô hơn nữa.

Hôm sau, Mộc Thuần vừa mở cửa ra để tiễn Thiên Tường đi thì phát hiện một bó hoa to ở trước cửa. Cô giật mình trong chốc lát, sau đó dặn dò hắn:

“Anh ra ngoài cầm thứ này theo, vứt đi.”


“Anh hiểu rồi.”

Tâm trạng Thiên Tường vô cùng tốt, cầm bó hoa kia rồi vừa đi vừa cười tủm tỉm. Chờ xuống đến dưới tầng, hắn đứng ngay bên cạnh thùng rác giơ bó hoa lên lắc lắc, sau đó mới ném mạnh đi. Hắn dám chắc Phi Vũ đã chuẩn bị thứ này thì cũng cho người ở bên cạnh quan sát biểu hiện của Mộc Thuần!



Màn hình lớn hiển thị cảnh Thiên Tường khiêu khích khiến mọi người toát mồ hôi, ánh mắt đổ dồn về phía giữa phòng.

Phi Vũ hiện tại đang như một con thú dữ tuột xích, lại còn bị trêu như vậy, anh cười cực kỳ tươi:

“Tôi đã từng thề nếu cậu trở lại, tôi sẽ cho cậu biết tay. Còn dám làm trò trẻ con đó sao?”

Anh quay sang nhìn Hải Điền:

“Đưa tôi tài liệu về tập đoàn Đặng thị.”

“Chủ tịch, Đặng thiếu là bạn cũ của ngài…”

Ông còn chưa nói hết câu liền nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Phi Vũ, lập tức ngậm miệng lại lui ra. Mấy năm nay tính tình của ngài ấy ngày càng kém, rất dễ nổi giận, ông vẫn nên biết điều thì hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui