Người nhà họ Đặng tương đối thoải mái, nhưng cũng rất khó tiếp nhận được thông tin mà Đặng Thiên Tường vừa nói ra. Một danh gia vọng tộc sẽ chấp nhận cô gái đã có một đời chồng và có con riêng như Mộc Thuần sao?
Đặng Thiên Tường siết chặt tay Mộc Thuần đặt lên bàn, không đợi ba mẹ hết sốc liền giải bày:
“Trước đây con vốn chỉ muốn giúp đỡ mẹ con Mộc Thuần một chút nên đã đưa cô ấy đến Mỹ cùng mình, nhưng mấy năm qua sớm tối chung đụng, con nghĩ mình đã yêu cô ấy mất rồi. Con nhìn Tử Thiêm chào đời, nhìn thằng bé lớn lên, đối với con, Tử Thiêm cũng giống như người nhà. Ba mẹ có thể chấp nhận cô ấy và thằng bé không?”
Đặng lão gia im lặng không đáp lời, khuôn mặt của Đặng phu nhân thì cứng đờ lại.
Mộc Thuần biết tình cảm của Thiên Tường dành cho cô, nhưng xem ra, ba mẹ anh sẽ không dễ dàng đồng ý. Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay to lớn của anh, nở nụ cười:
“Hai bác đừng để ý, anh ấy nói đùa thôi. Như cháu đã nói, cháu vẫn chưa có ý định kết hôn.”
Đặng Thiên Tường tức giận khi nghe cô nói thế:
“Mộc Thuần!”
“Anh đừng đùa nữa, chuyện này còn chưa bàn kỹ với em, sao đã nói với hai bác rồi?”
“Anh…”
Mặc dù muốn nhân cơ hội này đưa Mộc Thuần vào Đặng gia, nhưng cô cũng không thật sự nguyện ý theo hắn. Thiên Tường chua xót trong lòng, chỉ có thể im lặng đặt đũa xuống.
Không khí đang vui vẻ bỗng chốc trở nên sượng sùng, Đặng Tiểu Vy cố gắng cứu vãn tình hình:
“Ha ha, mọi người ăn đi, cơm hôm nay ngon thế này mà. Chuyện cưới xin thì để sau hãy nói.”
“Sau này lại nói.” Mộc Thuần gật đầu.
Mọi người dần bình tĩnh lại, bỏ qua chuyện của hai mẹ con Mộc Thuần. Đến cuối bữa ăn, Mộc Thuần xin phép bọn họ đưa con trai đi.
Tử Thiêm rưng rưng nhìn ông bà nội “hụt” của mình:
“Chào ông bà, cháu đi đây ạ.”
Thằng bé nắm chặt tay Mộc Thuần, tuy rằng không rõ vì sao mẹ lại kêu cậu rời khỏi đây, nhưng mẹ nói gì cũng đúng hết, cậu sẽ nghe theo.
Đặng Thiên Tường tiễn cô ra ngoài:
“Anh đưa em đến nhà riêng của anh nhé?”
“Không cần đâu, chắc em sẽ ở khách sạn một thời gian.”
Lâu ngày không trở về quê nhà, cô nghĩ sẽ đưa Tử Thiêm đi du lịch cùng mình, sau đó một lần nữa quay về Mỹ. Dù sao cuộc sống ở đó cũng tương đối tốt, lại không lo gặp phải người đàn ông kia…
Tử Thiêm thấy tâm trạng mẹ không tốt liền ôm lấy mẹ làm nũng:
“Mẹ đi đâu con theo đó.”
“Ngoan.”
Mộc Thuần sờ sờ tóc con trai, nhờ Thiên Tường đưa đến khách sạn tạm ổn rồi mang theo vali đi vào trong.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, lòng Đặng Thiên Tường nặng trĩu. Hắn không nghĩ là ba mẹ luôn phóng khoáng thoải mái lại đặt nặng yêu cầu đối với con dâu như vậy. Trở về nhà, việc đầu tiên hắn làm là tìm họ nói chuyện.
Đặng lão gia nhăn mày:
“Con không có chuyện gì làm, chạy ra nước ngoài cùng một người phụ nữ đã có con trai sống chung?”
Thái độ của ông trước sau hoàn toàn không giống, tưởng rằng đứa trẻ kia là cháu mình nên ông mới vui vẻ chấp nhận, ngược lại ông liền bất mãn với Đặng Thiên Tường.
Đặng phu nhân cũng khuyên nhủ:
“Con trai à, trên đời này thiếu gì phụ nữ xinh đẹp và tốt tính chưa có chồng có con hả? Mộc Thuần tuy rằng cũng rất tốt, nhưng…”
Đặng Thiên Tường tức giận, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên:
“Mẹ đừng nói nữa, nếu đã khen cô ấy tốt thì tại sao không cho con cưới cô ấy? Ba mẹ định phản đối vì Tử Thiêm không phải con ruột của con, chỉ vậy thôi? Mộc Thuần mấy năm này ở cạnh luôn ân cần chăm sóc con, cô ấy có đủ tố chất để trở thành một người vợ tốt. Cô ấy là một nửa hoàn hảo nhất mà con không thể thiếu.”
Đặng lão gia cũng không nhịn được nữa, quát lên:
“Ba không chấp nhận! Cho dù con nói thế nào thì ba cũng không đồng ý cho hai đứa cưới!”
Thấy cả nhà vì một người phụ nữ mà trở nên ồn ào bất hòa như thế, Đặng phu nhân không vui:
“Con xem, con bé còn chưa chính thức làm dâu của Đặng gia mà đã đem đến rắc rối rồi.”
“Rắc rối này không phải là do ba mẹ mà ra sao? Tình cảm của con không đủ để thuyết phục hai người sao?”
Đặng Thiên Tường lạnh lùng nói, sau đó đi ra ngoài đóng sầm cửa lại. Hắn đã ba mươi mấy tuổi rồi, không phải một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, thời đại này cũng chẳng phải thời đại phong kiến, lý gì một người phụ nữ có con rồi thì không được tái hôn và vào nhà họ?
Hắn đùng đùng nổi giận bỏ ra ngoài, Đặng Tiểu Vy đứng nghe lén ở một bên cửa bị hắn nhìn mà sợ run, muốn khuyên ngăn an ủi vài câu cũng không dám.
Đặng Thiên Tường thoáng dừng lại, siết chặt nắm tay rồi nói:
“Anh ra ngoài, mấy ngày nữa sẽ không về nhà đâu.”
Chờ ba mẹ anh suy nghĩ kỹ càng, mọi chuyện lắng xuống thì anh sẽ bàn lại vấn đề cưới xin với Mộc Thuần.
…
Nam Cung gia.
Một cô gái với thân hình nhỏ xinh đang không ngừng bóp bóp vai cho Phi Vũ rồi hỏi:
“Anh, mai anh đưa em ra ngoài đi dạo phố được không?”
“Vừa đáp máy bay xuống không lâu, cơ thể còn chưa khỏe hẳn, sao không nghỉ ngơi thêm?” Phi Vũ cưng chiều nói.
“Em cảm thấy rất ổn, không cần nghỉ đâu. Lâu rồi mới ghé qua chỗ anh, anh đưa em ra ngoài mua sắm đi.”
“Ừ, mai anh sẽ đưa em đi.”
Phi Vũ gật đầu, xoa xoa tóc cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...