Chớp mắt, Mộc Thuần đã mang thai được ba tháng. Cô chăm chỉ vận động từ bé nên rất khỏe mạnh, thậm chí không ốm nghén. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có chút khó chịu nhưng so với các mẹ bầu khác vẫn khá tốt.
Cô ở cùng Đặng Thiên Tường ngày càng hòa thuận, hai người đã có chút cảm giác gia đình. Đối với người vừa yêu lần đầu liền bị phản bội như cô, cô nghĩ rất khó để mình yêu thêm lần nữa, cho nên mối quan hệ với hắn vẫn có gì đó rất vi diệu.
Bấy giờ, Đặng Thiên Tường thấy cô mang thai ở nhà một mình nguy hiểm nên định thuê bảo mẫu, nhưng cô không chấp nhận vì lý do bản thân có thể tự xử được.
“Thôi vậy.”
Hắn chỉ có thể cho người lắp camera trong nhà để tiện quan sát tình hình của cô, mỗi ngày đi làm đều sẽ đúng giờ check một lần, đảm bảo cô không gặp phải bất trắc gì.
Thời gian này, Đặng Tiểu Vy khóc lóc muốn đến thăm bọn họ nhưng bị anh trai ngăn cản, nói là nếu để lộ dấu vết thì Phi Vũ sẽ tìm tới ngay.
Hết cách, Mộc Thuần phải gọi video cho cô nàng ba lần một tuần để báo cáo tình hình.
Thời gian trôi nhanh hơn cả vũ bão, sáu tháng sau đó, Mộc Tử Thiêm ra đời với cân nặng đáng kinh ngạc là bốn ký. Mộc Thuần cảm giác mình vừa đi một vòng quanh quỷ môn quan về, bởi vì sức lực lớn, cô sinh đứa trẻ tương đối nhanh, nhưng mà cơn đau kinh khủng kia như bị bẻ gãy các khớp xương trên người vậy.
Ở bên ngoài phòng sinh, Đặng Thiên Tường lo lắng đi qua đi lại mãi, khi hay tin cô hạ sinh đứa trẻ bình an thì cười không khép được miệng, như một ông bố trẻ chưa có kinh nghiệm liên tục hỏi khi nào được gặp con. Y tá thấy hắn gấp gáp thì cười trêu:
“Anh đừng vội, lát nữa sau khi đứa trẻ đã được da kề da với mẹ thì sẽ bế ra cho anh ôm.”
“Được rồi.”
Trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, hắn suýt thì hét ầm lên tại buổi họp khi nghe Mộc Thuần nói vỡ ối rồi. Cô sinh sớm một tuần, thời gian dự sinh còn chưa tới nên bọn họ không kịp chuẩn bị tâm lý, may mà mẹ con họ đều bình an.
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ, Đặng Thiên Tường đã nghĩ sau này nhất định phải bảo vệ tốt cho nó.
…
Bốn năm sau.
Đặng Thiên Tường rốt cuộc kết thúc công việc ở Mỹ.
“Ba đừng đi mà!” Mộc Tử Thiêm ôm chân Đặng Thiên Tường giả vờ khóc lóc ầm ĩ, mặt lại chẳng có một giọt nước mắt nào.
“Con trai ngoan, chắc con cũng ngán ngẩm cuộc sống ở đây rồi, con có muốn cùng mẹ về gặp mặt ông bà nội không?”
Hai người ngồi trong góc nhà to nhỏ thì thầm, Mộc Tử Thiêm bĩu môi:
“Rõ ràng mẹ không muốn về, ba đi là đi một mình cho xem.”
“Vậy nên mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của con! Đi cùng ba nhé?”
Mộc Tử Thiêm nghe xong ranh mãnh nở nụ cười:
“Ba làm vậy không sợ mẹ giận sao?”
“Có, đến lúc đó lại phải nhờ con.” Đặng Thiên Tường mặt dày nói.
Hai người nhìn nhau một lúc, lén lút đóng gói đồ đạc rồi trong một buổi chiều đẹp trời, khi Mộc Thuần ra ngoài đi làm, bọn họ lao về phía sân bay và tạm biệt đất Mỹ. Mộc Tử Thiêm bị người ta dụ dỗ, bỏ lại người mẹ đang bộn bề công việc của mình mà về nước. Cậu nhóc nghe nói ở đấy có rất nhiều đồ ăn ngon, lại còn sắp được gặp dì Tiểu Vy và ông bà nội nữa. Quan trọng là cậu đi cùng ba Tường, sợ gì cơ chứ?
Tất cả những kế hoạch này đều âm thầm triển khai, Mộc Thuần không hay biết gì, cho đến khi về đến nhà và nhìn thấy tờ giấy note trên bàn viết đầy những chữ xiêu vẹo:
“Mẹ yêu, con theo ba về nhà thăm ông bà nội đây ạ! Yêu mẹ!”
Phản ứng đầu tiên của Mộc Thuần là con trai cô đang đùa, nhưng khi đi vào phòng, thấy quần áo thằng bé thường mặc và đồ chơi quan trọng của nó đều biến mất, cô tức giận xông về phía phòng của Đặng Thiên Tường. Giống như Tử Thiêm, tất cả đồ quan trọng đều đã được gom đi sạch!
Cô kiểm tra lại camera an ninh trong nhà, dường như họ đã biết trước cô sẽ làm vậy, trên màn hình xuất hiện cảnh con trai nắm tay Đặng Thiên Tường rồi vẫy chào tạm biệt với cô, còn làm trái tim to to trên đầu.
Mộc Thuần nghiến răng nghiến lợi:
“Mộc, Tử, Thiêm!”
Thằng nhóc khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung, dám ôm đồ đi theo Đặng Thiên Tường mà không nói lời nào!
Mộc Thuần cầm điện thoại lên gọi cho Đặng Thiên Tường, phát hiện không gọi được, vậy nghĩa là họ còn chưa tới nơi. Cô từng có ý sẽ định cư ở Mỹ, dứt bỏ quá khứ của bản thân để tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng lần này bị con trai và Đặng Thiên Tường gài thảm rồi.
Cô đưa tay đỡ trán, thầm nghĩ với tính cách của Đặng Thiên Tường, có vẻ như hắn sẽ mặt dày giữ Tử Thiêm ở nhà và chờ cô quay lại đón thằng bé. Đây là cách hắn dụ cô trở về sao?
Mộc Thuần không chịu nổi, tức giận đập bàn một cái rồi mới đứng lên thu gom đồ đạc. Lúc gọi đến công ty xin từ chức, giám đốc nhân sự cười nói với cô:
“Đặng tổng đã dặn dò trước, cô Mộc cứ yên tâm, đơn từ chức cô không cần phải gửi làm gì, tất cả các thủ tục đã có tôi lo rồi.”
Mộc Thuần nói chuyện bằng tiếng Anh một cách lưu loát:
“Andrey, anh cũng đã biết trước việc mà Thiên Tường muốn làm rồi phải không?”
“Là anh em tốt của Thiên Tường, tôi xin phép không dám thừa nhận, ha ha ha.”
Tiếng cười của người đàn ông kia như kim châm vào tai Mộc Thuần, cô vuốt vuốt trán:
“Các người làm vậy không nghĩ đến cảm xúc của tôi sao? Đưa con trai tôi đi mà không có sự cho phép của tôi, khác gì bắt cóc?”
Andrey đột nhiên ngừng cười, nghiêm túc nói:
“Mộc Thuần, Tử Thiêm rất vui vẻ khi nghe nói được về quê thăm ông bà.”
Câu nói ấy như một đòn đánh nặng nề vào tim Mộc Thuần, cô siết chặt điện thoại, khẽ đáp:
“Tôi biết rồi.”
Có phải cô đã quá ích kỷ khi muốn giữ Tử Thiêm ở lại đây với mình không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...