Mộc Thuần còn nhớ rõ khi cô sắp té cầu thang, Phi Vũ đã hy sinh bản thân ôm chặt lấy cô, không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Ngay lúc cô khóc không thành tiếng, Đặng Thiên Tường cầm lấy áo vest ngoài vừa rồi vứt ở bên cạnh lên, nhẹ nhàng khoác cho cô.
“Cẩn thận cảm lạnh.”
Cô cúi đầu, một tay giữ chặt lấy áo của Thiên Tường rồi nói với hắn:
“Thiên Tường, anh có thể đỡ tôi dậy không?”
“Ừ.”
Thiên Tường cúi người xuống, đột nhiên bế xốc người Mộc Thuần lên khiến cô có chút xấu hổ:
“Không cần ôm tôi đâu…”
Cô còn chưa nói hết, hắn đã cười bảo:
“Cô rất nhẹ, không sao.”
Toàn bộ cảnh tượng ấy lọt vào trong mắt Phi Vũ khiến anh vô cùng khó chịu, lần trước cũng vậy, chỉ cần Mộc Thuần ở cạnh người đàn ông khác anh liền thấy tức ngực. Anh đứng lên rồi gọi Thiên Tường lại:
Chờ chút.”
Thiên Tường không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói:
“Cậu lo cho cô bạn gái nhỏ của cậu đi.”
Mộc Thuần vùi mặt vào trong ngực Thiên Tường, cảm giác người đàn ông này so với Phi Vũ còn đáng tin hơn nhiều. Cô mệt rồi, không muốn nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước mắt cô nữa.
Hai người rời đi trước, mà lúc này Phi Vũ vừa định đuổi theo thì ống quần bị giữ chặt. Không biết từ lúc nào Vương Cẩm đã tỉnh lại, òa khóc nức nở. Anh chỉ có thể ngồi xuống kiểm tra trạng thái của cô ta rồi nói:
“Anh sẽ gọi người đưa em tới bệnh viện.”
“Phi Vũ, em sợ quá… Hu hu…” Vương Cẩm đưa tay ôm cổ Phi Vũ, nhưng bị anh cản ngay giữa chừng.
Anh đứng lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vương Cẩm rồi đi thẳng, trong lòng anh lúc này không ngừng cuồn cuộn sóng ngầm. Trước đó anh đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ chờ Hải Điền có thời gian đến gặp anh là sẽ hỏi rõ mọi chuyện, giờ thì càng chắc chắn hơn. Vương Cẩm không thể nào cứu được anh với kỹ năng bơi kém cỏi như vậy.
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hải Điền nhưng không có tín hiệu, đành đổi sang gọi cho Thiên Tường. Bên kia vừa bắt máy đã lạnh lùng hỏi anh:
“Sao?”
“Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện nào rồi?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Thiên Tường nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đã khóc sưng cả mắt bên ghế phụ, cười nhạt một tiếng.
“Thiên Tường… Tôi nghĩ có vài chuyện hiểu lầm cần giải quyết với Mộc Thuần.”
Phi Vũ bây giờ chỉ hy vọng cứu vãn mọi chuyện trước khi quá muộn, nhưng Thiên Tường lại nói:
“Tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi, cậu không cần lo đâu.”
Tít tít.
Âm thanh khóa máy vang lên cắt ngang lời muốn nói khiến Phi Vũ tức giận đập mạnh vào vô lăng. Anh gọi thuộc hạ của mình, lao nhanh về nhà trong trạng thái ướt sũng, thậm chí còn không quan tâm lúc này Vương Cẩm ra sao. Quản gia thấy anh về mà mặt mũi âm trầm thì lo lắng hỏi:
“Thiếu gia của tôi, sao thế này?”
“Gọi những người ngày đó đi tiếp ứng cho tôi đến đây.”
“Cậu thay quần áo trước đã, thiếu gia, sẽ cảm lạnh đó.”
“Đi gọi người đi.”
Phi Vũ vuốt mái tóc ướt sũng lên, sau đó vào phòng tắm nhanh chóng tẩy rửa, thay quần áo. Chờ bên ngoài tập hợp đủ người rồi, anh kéo ghế ngồi ở vị trí trung tâm, cầm lấy dây chuyền có đính kim cương trên tay mà siết chặt lại.
Cái tên Mộc Thuần nhiều lần xuất hiện trong đầu anh, kể từ ngày gặp mặt cô ấy ở bữa tiệc, anh đã thấy có gì đó quen thuộc. Người thật sự cứu anh có lẽ không phải Vương Cẩm? Anh hỏi đám người đang nơm nớp lo sợ trước mắt:
“Ngày đó lúc tôi gặp nạn có hai người con gái ở cạnh tôi phải không?”
“V-Vâng… Thiếu gia, còn có một người con gái tóc ngắn.”
Phi Vũ nhíu chặt mày:
“Tại sao lại nói người cứu tôi là Vương Cẩm? Có điều tra qua chưa?”
“Chuyện này… Là vì trong tay của cô Vương cầm Nước Mắt Hải Thần nên mọi người mới nghĩ cô ấy được thiếu gia chọn làm vợ.” Một người sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Phi Vũ đen mặt cầm lấy khẩu súng trong hộc tủ chĩa về phía người đó, hỏi:
“Ý của cậu là không điều tra gì cả, cứ thế mang cô ta về đây?”
“Thiếu gia!” Một đám người quỳ rạp xuống xin tha.
Phi Vũ mở chốt, bóp cò, một viên đạn xẹt qua người của tên đàn ông đứng hàng đầu rồi ghim thẳng xuống sàn khiến hắn ta sợ muốn tè ra quần. Cả căn phòng im thin thít, đến cả tiếng hít thở của bản thân họ cũng nghe được rõ ràng.
“Mẹ kiếp!” Phi Vũ đập mạnh tay xuống bàn, vừa trách thủ hạ vừa trách chính mình. Khi đó anh cũng không quan tâm người cứu mình là ai, cứ nghĩ sao cũng được, mãi cho đến khi gặp lại Mộc Thuần. Anh không thèm điều tra, sao có thể trách cấp dưới chứ?
Phi Vũ vuốt trán rồi quát:
“Còn không mau đi điều tra kỹ càng!”
Người xung quanh khu vực đó chắc chắn đều sẽ biết, chỉ cần hỏi một lần là ra, nhưng anh lại trễ nải đến tận lúc này mới chịu tìm hiểu. Trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ đầy sương lạnh, anh cầm lấy sợi dây chuyền, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh mờ ảo vào ngày đầu tiên anh gặp cô - người đã cứu mình. Không rõ, anh không thể nhìn rõ mặt của cô ấy được, nhưng anh biết cô ấy bơi rất giỏi.
Vậy Mộc Thuần thật sự là người cứu anh, được anh tặng Nước Mắt Hải Thần cho. Điều này… Cũng có nghĩa đứa trẻ trong bụng cô…
“Là của mình?”
Phi Vũ nhíu mày, một lần nữa cố gắng liên lạc cho Thiên Tường nhưng không được. Anh cũng không hiểu nổi bạn tốt sao lại chặn số của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...