Mộc Thuần đưa hết phần tráng miệng được chỉ định lên rồi xoay người lặng lẽ rời khỏi đó, chưa đi được mấy bước, phía bên kia vang lên giọng nói như ra lệnh của Mạn Nhi:
“Này, phục vụ! Cô phục vụ mặc áo sơ mi trắng!”
Nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, Mộc Thuần dừng lại nhìn về phía Mạn Nhi. Cô ta cười khẩy rồi huơ tay về phía bàn ăn, kèm theo đó là tiếng kêu khẽ:
“Ui da.”
Choang một tiếng, đĩa sứ chứa sốt cà chua rơi vỡ thành mấy mảnh, sàn nhà lúc này liền lấm tấm màu đỏ. Vốn cũng không còn bao nhiêu thức ăn bên trong, nhưng văng tung tóe ra thì vô cùng bẩn.
Mộc Thuần nhíu mày nhưng chỉ cúi đầu nói:
“Tôi sẽ dọn dẹp ngay.”
Cô định vào trong tìm dụng cụ để lau dọn, nhưng Mạn Nhi lại lớn tiếng trách mắng:
“Cô phải cúi xuống nhặt mảnh vỡ ngay đi chứ? Lỡ đâu người khác đi qua giẫm trúng thì làm sao?”
Mộc Thuần hít sâu một hơi, dù cô không phải phục vụ của bữa tiệc nhưng được người nhờ làm thay, phải chú ý thái độ đối đãi với khách. Cô từ từ ngồi xuống, cẩn thận nhặt mấy mảnh vỡ kia lên rồi đặt vào trong khay.
Đúng lúc này, Mạn Nhi ánh mắt xem kịch hay vung chân qua. Mộc Thuần phản ứng cực kỳ nhanh thụt tay lại nên may mắn không bị trúng chiêu của cô ta. Cô ngẩng đầu nhìn người con gái trước mắt, chỉ thấy cô ta cười cười:
“Ánh mắt đó là sao? Làm như tôi đang ức hiếp cô vậy. Nhiệm vụ của cô không phải là phục vụ cho khách à? Muốn kiếm tiền thì nên biết điều.”
Bàn tay đang dừng giữa không trung của Mộc Thuần siết chặt lại, người xung quanh không ai quan tâm đến cô, chỉ nhìn một cái rồi thôi. Xã hội hiện đại này thiếu nhất chính là tình người, kẻ có tiền có quyền muốn làm gì cũng được, chỉ có những nhân viên thấp kém như Mộc thuần phải chịu đựng sỉ nhục.
Mộc Thuần gom hết mảnh vỡ rồi dùng khăn trong tạp dề lau sơ qua vết bẩn, không nói một lời nào. Thái độ nhẫn nhịn của cô càng khiến Mạn Nhi tức tối, cô ta lại hất cái ly bằng thủy tinh trên bàn.
Âm thanh rơi vỡ một lần nữa vang lên, xung quanh bắt đầu xì xào nhìn về phía họ. Mạn Nhi che miệng nói:
“Xin lỗi, tay chân tôi vụng về quá.”
Mộc Thuần rụt tay về, mảnh vỡ từ ly thủy tinh kia sượt qua mu bàn tay của cô để lại một vết trầy nhỏ, rượu nho bên trong thì bắn hết vào mặt và quần áo cô.
Cô siết chặt nắm tay, đứng thẳng lưng lên nhìn Mạn Nhi. Lúc này, quản lý đã vội vã chạy tới bên đây xin lỗi liên tục, còn kéo kéo cô ý bảo mau xin lỗi nhưng cô hoàn toàn không phản ứng. Ánh mắt của cô mang theo một tia khinh thường, sau đó rũ bỏ tạp dề trên người và nói với quản lý:
“Tôi không phải nhân viên dưới trướng của anh, đừng có ra lệnh cho tôi.”
Tính tình của cô trước giờ cũng không phải rất tốt, chẳng qua vừa rồi có người nhờ nên mới nhịn, nhưng gì thì đều có giới hạn. Mạn Nhi hai lần cố tình làm vỡ đồ khiến cô chật vật thế này là đã vượt qua hạn mức chịu đựng của cô rồi.
Mộc Thuần rút khăn giấy trên bàn ăn của họ trong ánh mắt giật mình của mọi người, cô lau đi vết bẩn trên mặt, vết máu trên tay sau đó nhìn Mạn Nhi:
“Đừng có chọc điên tôi, tôi không giỏi phục vụ người khác nhưng rất giỏi đánh nhau đấy.”
Quản lý sợ xanh mặt quát:
“Cô làm gì thế hả? Ai cho cô lá gan đó?”
“Tôi tự cho mình lá gan này, anh ý kiến cái gì?” Mộc Thuần liếc nhìn quản lý. “Tôi nói lại một lần, tôi không phải nhân viên ở đây.”
Nói rồi, cô cầm lấy tạp dề xoay người rời đi, thậm chí mấy mảnh vỡ đang dọn dở trên sàn cũng không thèm động vào nữa. Quản lý bối rối vội gọi người tới thu dọn, luôn miệng xin lỗi các vị khách quý.
Sắc mặt Mạn Nhi tái xanh, lúc đang định phát tác lần nữa thì bị một cánh tay vươn ra chặn lại. Giám đốc Lý khó chịu:
“Đủ rồi, đừng làm mất mặt tôi.”
Hôm nay cô ta ngồi được vào vị trí này là vì có mối liên hệ đặc biệt với Vương Cẩm, giám đốc Lý chịu đưa cô ta vào bữa tiệc đã nể mặt lắm rồi, ai ngờ được cô ta không biết điểm dừng. Chuyện này mà nháo to ra thì những kẻ có thù với ông sẽ chỉ trích ông qua lại với người không có giáo dục mất, vì một nhân viên nhỏ nhoi mà làm ầm ĩ, không đáng!
Âm thanh ồn ào bên ngoài cũng tới tai người bên trong bếp, bếp trưởng kéo tay Mộc Thuần lại rồi hỏi han:
“Tiểu Thuần, có chuyện gì mà ồn ào thế?”
“Không có gì đâu ạ, có người làm rơi đồ thôi.”
“Ra vậy.” Bếp trưởng cười hề hề với cô, sau đó mới nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay cô. Ông giật mình: “Tay cháu…”
“Vừa rồi định thu dọn giúp khách nhưng không cẩn thận bị cứa một cái, không sao đâu chú.”
Thấy Mộc Thuần vẫn còn cười được, bếp trưởng lắc đầu nói:
“Gì mà không sao, chú đưa cháu tới đây chủ yếu là để mở mang tầm mắt, cho cháu kiếm chút tiền tiêu, cháu đâu cần dọn dẹp giúp người ta đâu.”
Ông tìm băng cá nhân bên trong bếp rồi đưa cho Mộc Thuần:
“Đây, dán cái này vào.”
Nhìn ông ấy tốt với mình như con ruột, Mộc Thuần vô cùng cảm động, vươn tay nhận lấy rồi nói cảm ơn. Cô còn chưa kịp dán băng cá nhân lên tay, quản lý đã chạy xồng xộc vào rồi hô lên:
“Ai là Mộc Thuần đâu? Ra đây cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...