Tô Dương nổi danh trong vùng là một tên đào hoa lăng nhăng, hắn đã tán không ít cô gái quanh đây, thấy Mộc Thuần xinh đẹp gợi cảm, là loại phụ nữ khó thuần phục thì rất thích cô. Trước kia bỏ công theo đuổi, cô vẫn một mực không chịu khiến hắn mất hết mặt mũi với bạn bè, đến nỗi mọi người đều biết thiếu gia nhà họ Tô bị một cô nhi sống “hoang dã” thẳng thừng từ chối. Bất đắc dĩ lắm hắn mới phải trốn ra nước ngoài, vốn còn phải ở đó thêm hai năm nữa, nhưng hắn lại đột nhiên nghe tin Mộc Thuần đang ở cùng một người đàn ông nên về ngay lập tức.
Hôm nay, Mộc Thuần đến đây xem như đã đặt một chân vào bẫy. Hắn cười khẩy nhìn cô:
“Tiểu Thuần, lâu rồi không gặp.”
“Chào anh.”
Mộc Thuần lạnh nhạt ra mặt, cô chào hỏi cô chú Tô sau đó ngồi xuống một góc của sofa, muốn cách Tô Dương xa nhất có thể rồi mới nói tiếp:
“Không biết chú Tô muốn thảo luận vấn đề gì với cháu? Mỗi tháng cháu đều trả tiền đúng hạn, hợp đồng cũng còn đến cuối năm mới kết thúc ạ.”
“Đúng là vậy, nhưng chú có người quen muốn thuê chỗ đó, cháu xem có nhường lại được không?” Tô Lâm cười hiền hòa, chỉ là lời nói ra như đang ép Mộc Thuần vào đường cùng.
Cô nghe ra ý uy hiếp của ông nhưng lại giả ngốc:
“Chú nói vậy thì cháu hiểu rồi, đợi hết hợp đồng, cháu sẽ trả chỗ lại, không tiếp tục thuê nơi đó nữa.”
Tô Lâm hơi nhíu mày, ông muốn ép Mộc Thuần trả ngay gian hàng đó hoặc đáp ứng điều kiện của ông, nhưng cô nói thế này thì làm sao ông tiếp tục được? Nếu ép quá lộ liễu thì không hay lắm.
Lúc này, vợ của Tô Lâm lên tiếng:
“Thật ra nói câu này cô chú cũng ngại lắm, nhưng họ hàng cần gấp, nên chắc phải kết thúc hợp đồng sớm một chút.”
Mộc Thuần một mình đối mặt với họ vẫn rất bình tĩnh, cô nắm chặt tay đặt lên đùi, còn chưa mở miệng đồng ý thì Tô Dương bấy giờ cười bảo:
“Tiểu Thuần này, thật ra anh có thể để em tiếp tục thuê gian hàng đó với một điều kiện rất đơn giản.”
“Điều kiện?”
Đến rồi sao? Nói đi nói lại cũng chỉ muốn cô đáp ứng điều kiện của vị thiếu gia này, chứ thật ra không có người họ hàng nào cần gian hàng đó cả.
Thấy Mộc Thuần nhìn mình, Tô Dương gật đầu:
“Em chỉ cần gả vào Tô gia thì sau này gian hàng đó sẽ là của em luôn, không cần phải trả tiền thuê mỗi tháng nữa. Em cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, ở độ tuổi này chưa kết hôn thì có phải hơi trễ không?”
Tô Lâm cũng nói:
“Không giấu gì cháu, Tô Dương có ý muốn cưới cháu nên chú mới gọi cháu đến bàn một chút, thằng con này của chú cái gì cũng tốt cả, có học thức, có ngoại hình, mai sau còn thừa kế tài sản của nhà chú. Nếu cháu lấy nó thì gian hàng kia coi như chú cho cháu, cháu thấy sao?”
Sắc mặt của Mộc Thuần lúc này đã không thể dùng từ để hình dung nữa, cô giận điên lên. Điều kiện đơn giản quá nhỉ? Ép hôn cô mà nói như thể đang tạo phúc vậy. Cô có nghèo, có khổ cũng không bao giờ đồng ý cưới một người con trai bẩn từ thân đến linh hồn như Tô Dương. Nếu cô nhớ không lầm hắn từng làm con gái nhà người ta có bầu nhưng không nhận, còn tán tỉnh hết cô này tới cô khác.
Mặc dù rất muốn chửi vào mặt đám người giả vờ giả vịt này, nhưng Mộc Thuần vì mưu sinh phải suy nghĩ cẩn thận trước khi nói. Cô hít sâu một hơi mới đáp:
“Chuyện này quá bất ngờ, cháu cần thời gian suy nghĩ thêm...”
Tô Lâm cười rung đùi:
“Không sao, cháu cứ từ từ suy nghĩ là được. Đã qua đến đây rồi, hay là ở lại ăn tối cùng gia đình chú nhé?”
“Chắc không được rồi ạ, cháu đã nấu cơm rồi. Cảm ơn ý tốt của cô chú.”
Mộc Thuần nói xong đứng lên, chào hỏi đàng hoàng và nhanh chân rời khỏi Tô gia. Cô dẫn chiếc xe đạp cũ của mình ra đến đường, loạng choạng đạp về. Trên đường đi, không biết từ lúc nào hốc mắt đã cay xè. Bình thường cô là một cô gái mạnh mẽ, rất hiếm khi khóc vì chuyện gì đó, nhưng cô cũng có những lúc rất yếu đuối.
Cuộc sống vất vả đến đâu Mộc Thuần đều có thể chịu đựng, chỉ riêng việc bị người khác ép uổng này là không thể chịu được. Tất cả những cố gắng của cô chẳng bao giờ được người khác công nhận, Tô gia nghĩ rằng mấy đồng tiền họ bỏ ra đủ mua cuộc đời cô cơ đấy!
Mộc Thuần đi rồi, Tô Dương mới khó chịu nói với ba mình:
“Ba có chắc Mộc Thuần sẽ đồng ý không?”
“Hẳn là phải chấp nhận rồi, điều kiện hấp dẫn như thế mà.”
Tô Lâm cười nhạt, ông không tin Mộc Thuần còn có thể từ chối nữa, trước kia Tô Dương cứ nhất quyết muốn tôn trọng cảm xúc của con bé này nên đòi theo đuổi đàng hoàng, kết quả thì sao? Khiến cả nhà họ bị chê cười! Ông nghĩ lúc đó Mộc Thuần còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới như thế, đợi thời gian trôi qua chắc sẽ nghĩ khác đi, nào ngờ vẫn vậy, thậm chí gần đây còn có tin con bé này ở cùng một người đàn ông lạ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...