Điện thoại của ông Cao trượt trên mặt đất.
“Ba, ba có nghe thấy con nói chuyện không?”
Ông Cao nuốt một ngụm nước bọt, động tác chậm chạp mà nhặt điện thoại lên rồi lại lần nữa đặt ở bên tai: “Con gửi ảnh của người phụ nữ đó qua Zalo cho ba”
Mặc dù Cao Nhã Uyên không biết ba cô ta làm vậy vì mục đích gì nhưng vẫn lập tức làm theo.
Nhìn thấy bức ảnh đang dần dần hiện lên trên điện thoại, trong nháy mắt biểu cảm của ông Cao trở nên dại ra, cô và người đó quá giống nhau.
Mặc dù ông ta chỉ nhìn một lần nhưng trong lòng đã khẳng định rồi.
Chỉ có điều, năm đó bà ấy hứa với ông ta, tuyệt đối sẽ không để cô bị lộ ra, vậy sao hôm nay lại lộ ra?
Ông ta bỏ điện thoại xuống, trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng gọi đến số điện thoại đã nhiều năm không gọi, chỉ là chỉ có âm thanh tắt máy truyền đến.
Ông ta đứng dậy, sờ sống mũi, nhăn mày, sau đó gọi cho một người khác.
“Ông nói gì? Chết...chết rồi?”
Đối phương lại nói gì đó, nhưng ông Cao lại không nghe thấy, ngay sau đó thân hình cường tráng lảo đảo vài bước về phía sau, sau đó run lẩy bẩy đỡ lấy bức tường ngồi trên mặt đất.
Nỗi đau trong lòng dần dần lan ra, hai tay ông đỡ lấy trán, nước mắt đầy mặt.
Đời này, ông, vẫn là nợ bà ấy.
Ở nhà họ Cao.
“Ba, sao ba không nói chuyện? Người phụ nữ đó xuất hiện rồi, liệu có khi nào cô ta tranh Nhất Phàm với con không? Cô ta." Cô ta muốn nói cô xinh đẹp như vậy, lại là mẹ ruột của Ninh Thiên Vũ, nếu như một đối thủ như vậy xuất hiện, dù cho cô ta không muốn thừa nhận nhưng trong lòng cô ta đang rất hoảng rồi.
Không giống với kiểu điềm tĩnh như trước đó với Thẩm Ngọc Lam, lúc này, cảm giác của cô ta là hoảng sợ.
Ông Cao nhấp một ngụm trà, không nhìn ra được biểu cảm gì.
"Ba..."
“Nếu như cô ta có ý muốn cướp thì cũng không đợi đến ngày hôm nay.” Mặc dù ông ta không hiểu gì về đứa bé đó, nhưng ông ta tin rằng, nhiều năm như vậy, người đó chắc sẽ dạy dỗ cô thật tốt.
“Nhưng mà, ba."
“Con hoảng hốt cái gì? Nếu Nhất Phàm thực sự thích con, cho dù người phụ nữ khác có xinh đẹp hơn nữa thì có tác dụng gì? So với ở đấy lo lắng mù quáng còn không bằng nghĩ xem làm sao để bắt được trái tim người đàn ông của mình” Nói xong, ông Cao đứng dậy đi vào trong phòng.
Ông là đàn ông, cho nên ông rất hiểu, lúc anh thực sự yêu một người phụ nữ, trong mắt của anh sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào khác, toàn bộ thế giới của anh chỉ có cô, cho dù đối phương đẹp hay xấu, tình yêu thực sự có lẽ bắt đầu từ nhan sắc nhưng cuối cùng vẫn là tính cách con người.
Nhìn theo bóng lưng ấy, Cao Nhã Uyên không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy có vẻ như hôm nay ba cô ta bỗng chốc già đi rất nhiều.
Cao Sơn từ trên lầu đi xuống, lúc nhìn thấy Cao Nhã Uyên đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt mừng rỡ.
Nhưng Cao Nhã Uyên chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, sau đó đứng dậy, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi ra.
ngoài.
Chỉ là chân chưa bước ra ngoài, cánh tay đã bị người phía sau kéo lấy, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Cao Sơn, lúc trông thấy trên người anh ta là áo ngủ, mày nhăn lại, vẻ mặt trầm xuống, hất tay anh ta ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Cao Sơn vuốt đầu cô ta, nhưng lại bị cô ta đẩy ra với vẻ cực kỳ chán ghét: “Anh đừng động vào tôi”
“Nhã Uyên, hôn ước của em và Ninh Nhất Phàm đã giải trừ chưa? Nhân lúc hai người chưa kết hôn, vẫn còn kịp đó.
Em xem đi, trước đó thì có người phụ nữ họ Thẩm, điều này còn chưa rõ ràng, lại đến một mẹ ruột của Ninh Thiên Vũ nữa, như vậy em thật sự vui vẻ sao?” Cao Sơn thật sự đau lòng cho cô ta.
“Chuyện của tôi không cần anh phải lo” Giải trừ hôn ước với Ninh Nhất Phàm, đó là chuyện không thể nào.
Nhiều năm như vậy cô ta gần như đã tiêu hết thời gian và tinh lực cho Ninh Nhất Phàm, thậm
.