Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây
Nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ta, đầu tiên Thẩm Ngọc Lam cảm thấy sợ hãi, tiếp theo là có hơi xấu hổ đưa tay phải ra, vừa chạm vào là lập tức rút về.
Nhưng mà nghi vấn trong lòng lại không sao sáng tỏ được.
Công ty của Sở Tịnh Khuynh, tên là Diệp Lâm?
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
“Tổng giám đốc Sở đặt tên công ty thật đặc biệt” Cô đi lên hai bước, đặt túi lên sofa, vừa lấy hợp đồng ra chuẩn bị vừa giả vờ hỏi vu vơ.
Sở Tịnh Khuynh lấy cà phê thư ký mang vào đặt trước mặt Thẩm Ngọc Lam, chỉ về phía sau cô: "Cô Thẩm, mời ngồi.”
Lúc Thẩm Ngọc Lam cho rằng Sở Tịnh Khuynh sẽ không giải thích gì thì anh ta lại nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói: "Tôi tìm một người tên Diệp Lâm, đã tìm 6 năm”
Bàn tay đưa ra định lấy tách cà phê của Thẩm Ngọc Lam bỗng nhiên rút về, sau đó cô ngồi yên lặng không động đậy.
Sáu năm trước cô rời khỏi nơi đó đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, tuy rằng cô từng nghĩ sẽ có ai đó nhớ từng có một người là mình, nhưng chưa từng nghĩ đến người đó sẽ là Sở Tịnh Khuynh,
Trong trí nhớ của cô thì tuy hai người đã làm việc với nhau hai năm, lúc ở chung có thể thoải mái đùa giỡn nhưng tách ra rồi thì không có liên lạc nữa.
Tuy nói tình cảm có thể trên mức bạn bè nhưng còn lâu lắm mới đến mức khiến một người tìm cô sáu năm.
Lúc còn đi học tính cách Thẩm Ngọc Lam rất rộng rãi cho nên nam nữ đều hợp, nhưng bạn thân lại không có người nào, bởi vì ai cũng như ai, không có ai đặc biệt với cô cả.
"Cô Thảm thấy không thoải mái sao?" Giọng nói khàn khàn mà dễ nghe cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Ngọc Lam.
Cô buông xuống nụ cười cứng đờ, cụp mắt xuống đưa tay bưng tách cà phê lên: "À, không phải, chỉ là tôi ngạc nhiên người ưu tú như anh đây lại nhớ thương một người nhiều năm như vậy.”
Nói xong Thẩm Ngọc Lam nhấp một ngụm cà phê, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt Sở Tịnh Khuynh.
Văn phòng yên tĩnh một lúc thật lâu.
“Tôi cũng từng tự tin cho rằng, tình cảm của tôi tuyệt đối sẽ không sẽ bị một người phụ nữ ràng buộc)
"Nhưng mà tôi đã sai.
Cho đến khi cô ấy bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này tôi mới nhận ra rằng thì ra tôi đã yêu cô ấy từ lâu rồi”.
.
ngôn tình ngược
Ánh mắt Thẩm Ngọc Lam dại ra, yêu? Cấp ba đã biết yêu rồi? Thôi được, là do cô quá ngây thơ.
Nhưng mà gần đây sao vậy, bị vận đào hoa chiếu mạng à? Liên tiếp được ba người thổ lộ.
Im lặng một lúc lâu sau đó Thẩm Ngọc Lam hít vào một hơi, thu lại cảm xúc trong mắt, lấy hợp đồng ra đặt lên bàn: "Thật tò mò cô gái được tổng giám đốc Sở yêu trông như thế nào nhỉ”
Vừa nói chuyện cô vừa cúi người đem bút đặt trước mặt Sở Tịnh Khuynh.
Sở Tịnh Khuynh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy má phải của Thẩm Ngọc Lam cách rất gần, không biết có phải mình nhớ người ta đến điên rồi không mà nhìn chị gái này cũng thấy bóng dáng của người kia được?
Cảm giác được ánh mắt của Sở Tịnh Khuynh Thẩm Ngọc Lam theo phản xạ ngồi dậy, khuỷu tay vô tình quệt phải tách cà phê khiến cà phê đổ hết lên người.
“Ối!” Lúc cô hoảng loạn lùi lại thì lại bị vấp phải ghế sofa ngã xuống, Sở Tịnh Khuynh nghe cô kêu lên vốn định đi qua giúp nhưng do gấp gáp không để ý dưới chân nên vướng chiếc ghế bị ngã nhào lên người Thẩm Ngọc Lam mới vừa ngồi dậy được, đè cô ngã xuống lại.
Tiếp theo là tư thế nam trên nữ dưới vô cùng mờ ám.
Bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động lớn thì kéo nhau xông vào, có nam có nữ.
Mọi người nhìn thấy cảnh này ai nấy đều ngạc nhiên há to mồm không khép lại được.
Mà trong một góc khuất không ai để ý có một người lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó bỏ đi.
Sở Tịnh Khuynh lạnh lùng liếc ra cửa khiến mọi người hoảng sợ đóng cửa lại giải tán.
Sau đó đứng dậy kéo Thẩm Ngọc Lam lên: "Không đè trúng cô Thẩm chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...