Đột nhiên Diệp Lâm rút tay lại, nhìn người đàn ông trước mặt băng vẻ không tin được.
Anh cũng ngước mắt lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, trong đáy mắt anh là vẻ tường tận, tuy có xen lẫn sự tức giận nhưng rõ ràng không còn lạnh lùng như trước nữa mà nảy sinh thêm tình cảm dịu dàng.
Nếu nhìn Diệp Lâm thì anh sẽ không có vẻ mặt như thế này.
Đôi môi mỏng của Ninh Nhất Phàm mím thành một đường, anh nhìn Diệp Lâm bằng khuôn mặt lạnh lùng rồi nói: “Bốn năm nay cô Diệp sống hạnh phúc và vui vẻ lắm nhỉ?”
Anh nói câu này bằng giọng vô cùng bình thản nhưng khi vào tai Diệp Lâm thì đáy lòng cô như thể bị ném vào đá tảng, bị sóng to gió lớn làm cho giật mình.
Biểu cảm trên mặt cô cứng đờ, cô đứng dậy một cách đột ngột rồi cầm túi của mình lên, muốn chạy ra ngoài.
“Em cho là tôi dễ lừa nên chơi đùa đến mức vui vẻ như thế à?” Sau lưng cô truyền đến tiếng chất vấn đầy lạnh lùng.
Bước chân của Diệp Lâm dừng lại, cô xoay người thì thấy khóe miệng Ninh Nhất Phàm cong lên, trên môi nở một nụ cười chua xót, anh nhằm mắt lại, che giấu sự đau khổ trong đáy mắt.
Diệp Lâm chỉ thấy trong lòng mình vô cùng phiền muộn, hai tay để dọc bên người cô năm chặt lại: “Anh Ninh đang nói gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu’“
Cô đấu tranh như người sắp chết vì cô hiểu rõ, sự dịu dàng ấm áp của anh, sự lo lắng cuống cưồng của anh, sự đau khổ buồn thương của anh đều là dành cho người anh yêu, và người đó chỉ có thể là Thẩm Ngọc Lam.
Cô cũng hiểu, bây giờ anh đã tường tận thân phận của mình rồi.
Nhưng vậy thì sao đây? Nếu bây giờ trở về như lúc đầu thì những giày vò, đau khổ của bốn năm qua là vì cái gì đây?
Ninh Nhất Phàm từ từ thu lại nụ cười yếu ớt bên khóe miệng rồi tiếp tục gắn từng chữ một: “Ngọc Lam, em đúng là đồ độc ác!”
Diệp Lâm đã hoàn toàn trở nên ngơ ngẩn, trái tim co thất từng đợt.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Nhất Phàm rồi nở một nụ cười ngọt ngào mê say, ánh mắt đuôi mày cũng cong lên, đẹp đến mức không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Anh Ninh, quá khứ cũng chỉ còn là hồi ức mà thôi.”
Ninh Nhất Phàm nheo mắt lại, lông mày khẽ nhúc nhích rồi cười lạnh lùng: “Hồi ức? Thẩm Ngọc Lam, em muốn như vậy thật à?”
Cả người Diệp Lâm cứng đờ lại, nếu không như vậy thì có thể thế nào đây?
Ánh mắt cô buông xuống, lúc mở ra thì trong lòng cũng đã có chủ kiến riêng của mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Phàm.
“Nếu anh Ninh đây đã muốn nghe sự thật như thế thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết, năm đó tôi tiếp cận anh chẳng qua là vì Ninh Thiên Vũ.
Đúng thế, thằng bé là do tôi sinh ra, lúc đó còn trẻ dại, không hiểu chuyện nên tôi đã bán nó đi, vờ rắng người khác mới là người sinh ra nó.
Đợi khi trưởng thành hơn một chút, tôi muốn gặp lại thẵng bé nhưng nào ngờ nó lại được anh Ninh đây coi trọng”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi quay hắn người lại, đi mấy bước về phía Ninh Nhất Phàm rồi tiếp tục nói: “Lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ đến chuyện hóa trang thành người xấu xí một chút, được ở cùng một chỗ để đối xử thật tốt với thằng bé, dù sao làm vậy cũng không có vấn đề gì đúng không? Nhưng sau đó tôi lại thấy anh Ninh đây vừa có tiền lại vừa có sắc, làm chồng mình thì cũng tốt đấy chứ, nhưng thật xin lỗi, tôi… không thích hàng đã qua sử dụng.
Thế nên nếu anh Ninh đây đã muốn kết hôn với cô Cao thì tôi rời đi là chuyện tốt nhất rồi còn gì.”
Vẻ hung ác của Ninh Nhất Phàm trông vô cùng dọa người, dường như anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cái chết của Thẩm Ngọc Lam cũng là do em gây ra?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...