Hình Nhất Phàm đồng ý, anh chuẩn bị mười một giờ xuất phát, hơn nữa anh cũng phải cho Tiểu Dã ăn trước, trời mưa nên anh không có ý định đưa nó ra ngoài, lần ra nước ngoài này anh sẽ đưa nó đi theo ở cùng anh một năm.
Cho Tiểu Dã ăn xong, mưa bên ngoài vẫn dày đặc, Hình Nhất Phàm vì để cho Tiểu Dã có một ngôi nhà ám áp, ngay cả điều hòa anh cũng không tắt.
Tiểu Dã nhìn anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dường như trong cái đầu nhỏ của nó đã hiểu được anh phải ra ngoài rồi.
Điều này khiến nó không khỏi kêu vài tiếng, lần trước anh đưa theo nó ra ngoài, lần này nó cũng muốn cùng anh đi ra ngoài.
Hình Nhát Phàm nhìn con mèo nhỏ theo đến cửa, anh mỉm cười: “Tiểu Dã, con ở nhà đợi ba, buổi chiều basẽ về, ngoan chút đừng chạy đi lung tung.”
*Meo.” Tiểu Dã vội vàng kêu.
“Nghe lời.” Hình Nhất Phàm xoa đầu nó nhẹ nhàng ra lệnh.
Nói xong, Hình Nhất Phàm liền đứng dậy đi ra cửa, nhìn Tiểu Dã vẫn ở bên cạnh sofa anh hài lòng đóng cửa đi đến ga-ra xe, trong đó có ba chiếc xe, xe con, SUV, còn có một chiếc xe thể thao bản giới hạn màu xám.
Anh chọn xe SUV đi ra ngoài, mà lúc anh ngồi lên chiếc xe SUV thì ở trong phòng khách, phía trước cửa sổ anh chưa đóng chặt, đôi chân ngắn của Tiểu Dã giẫm lên một cái ghé, lập tức nhảy vọt lên trên cửa sổ, ngoài cửa trời mưa dày đặc, Tiểu Dã nhìn thấy xe đang chạy, nó liều lĩnh lập tức nhảy xuống dưới.
Thân thể của nó nhanh chóng chạy vào trong bụi cây, nó muốn đi cùng chủ nhân vậy mà lại rơi vào trong sân, nhưng dựa vào thân hình nhỏ bé của nó thì muốn ra ngoài hoa viên cũng là điều dễ dàng.
Tiểu Dã chạy được một đoạn, nhưng đợi đến lúc nó đứng ở nơi đất trống, không còn thấy bóng xe của chủ nhân .” Tiểu Dã ở trong cánh đồng hoang vắng kêu lên ng, trời mưa khiến cho lông của nó ướt đẫm, nhìn giống như một con chuột lớn đáng thương nằm run rẩy dưới gốc cây.
Lúc này không thấy chủ nhân nữa, nó cũng không biết đường về nhà như nào.
“Meo… meo…” Nó dùng sức kêu lên, vừa lạnh vừa sợ co rụt lại thành một vòng tròn nhỏ giống như sắp bị đông cứng vậy.
Bạch Hạ nhận được một đơn hàng từ biệt thự bên cạnh, nhưng bởi vì nhân viên giao hàng không thông thuộc với đường ở đây, nên cô chỉ đành nói rõ tắm biển dễ thấy ở đẳng trước để cho nhân viên giao hàng đợi cô ra lấy.
Cô cầm theo ô nhận được hàng, đang chuẩn bị bước vào nhà, nhưng đi qua hoa viên đột nhiên cô nghe thấy tiếng mèo kêu run rẫy.
Có mèo sao? Nghe tháy là tiếng mèo con, Bạch Hạ lập tức thương xót tìm kiếm xung quanh.
Chẳng lẽ là một con mèo hoang? Bạch Hạ lập tức tìm kiếm trong tiếng mưa, cực kỳ kiên nhẫn cúi người xuống, cuối cùng cũng tìm thấy con mèo đáng thương đang phát run ở dưới bụi cây.
*Thật đáng thương, mẹ của em đâu? Sao lại vứt em ở chỗ này thế?” Bạch Hạ đưa tay bắt nó.
Tiểu Dã rụt lại.
“Đừng sợ, chị đưa em về nhà, em ở đây sẽ bị lạnh chết mắt, mau theo chị về nhà đi!” Bạch Hạ cũng là người yêu mèo, bây giờ cho dù đây là mèo hoang hay mèo lưu lạc thì cô đều muốn đưa nó về nhà.
Tiểu Dã cũng biết cách nhìn người, càng huống hồ lại là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, nó cảm nhận được một loại cảm giác sẽ được chăm sóc từ trên người cô.
Đầu nhỏ ướt sũng của nó lập tức ghé sát vào lòng bàn tay của Bạch Hạ, mà Bạch Hạ cũng nhân lúc đó bế nó lên.
Nhanh chóng đưa nó đi về phía nhà mình, bên ngoài thật sự rất lạnh, trời mưa và âm u, chút nước mưa thắm vào.
bên trong áo lạnh thấu xương.
Lúc này, Bạch Hạ ôm Tiểu Dã bước vào trong nhà, nhìn con mèo bị ướt sũng lắm lem bùn đất, nhất thời cô không nhận ra được là loại mèo gì.
“Chị tắm cho em nhé, xong sấy khô lông cho em nữa!
Ngoan, nếu không em sẽ bị bệnh đó.” Bạch Hạ ôm mèo con lên tầng.
Phải nói là Tiểu Dạ cực kỳ không phối hợp việc tắm rửa, làm cho cả người Bạch Hạ đều ướt sũng.
Bạch Hạ mỉm cười không trách nó, cuối cùng cũng đem mèo con đáng thương này tắm sạch sẽ, Bạch Hạ ôm nó đến trước máy sấy, bắt đầu sáy lông cả người cho nó.
Sấy được một lúc thì bề ngoài xinh đẹp của Tiểu Dã cũng hiện ra, bộ lông cũng cực kỳ đẹp, hơn nữa ở giữa trán còn có một hình trái tim nhỏ, thật sự rất đặc biệt.
“Em thật xinh đẹp! Sao vậy? Chủ nhân không cần em nữa Sao? Đuồi em ra ngoài ư?” Bạch Hạ nghĩ trong lòng, ở đâu ra lại có người chủ nhân nhẫn tâm như thế!
Trời lạnh thế này lại bỏ một con mèo ở trong bụi cỏ ướt mưa, nếu như không phải cô nhặt về thì hôm nay nhất định sẽ bị đông cứng.
“Em yên tâm, chị sẽ nuôi em, từ bây giờ em sẽ sống củng với chị, thế nào?” Bạch Hạ cười ôm Tiểu Dã sạch sẽ vào trong lòng, sau khi kiểm tra phát hiện là mèo cái, cô mỉm cười xoa đầu nhỏ của nó nói: “Chị đặt cho em một cái tên có được không nào? Gọi em là gì thì được nhỉ?”
Nói xong, Bạch Hạ bế con mèo nhỏ lên đánh giá một lượt, lông màu xám của nó chiếm đa số, hơn nữa trong màu lông lại có hai đóa hoa trắng tinh, cô đột nhiên mỉm cười: “Gọi em là Tiểu Đóa Đóa có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...