Lam Thiên Hạo và Kiều Mộ Trạch sống trong hai căn villa riêng biệt, hơn nữa đây có là villa riêng.
Vì vậy sẽ không làm phiền đối phương ân ái.
Lam Sơ Niệm đi tắm xong, khi cô đến phòng ngủ chính thì thấy Lam Thiên Hạo đang ngồi trên sofa xem ipad.
“Em ngủ một chút, anh có muốn ra ngoài chơi không?”
Lam Sơ Niệm cảm thấy mình buồn ngủ thì đi ngủ, nhưng nếu anh cả không buồn ngủ thì có thể ra ngoài đi dạo trước.
“Không sao, anh ở cùng em.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói, ngẳng đầu lên nhìn thấy cô trong bộ đồ ngủ, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại.
Bộ đồ ngủ của Lam Sơ Niệm không phải là áo choàng mà là váy ngủ lụa, váy ngủ màu xanh nhạt khiến cô trông trắng nõn nà, rất dụ dỗ người khác.
“Vậy thì em đi ngủ đây!” Lam Sơ Niệm buồn ngủ đến nỗi không thể nghĩ thêm gì nữa rồi, cô ném mình xuống giường, mở chăn bông ra rồi chui vào.
Lam Thiên Hạo cảm thấy rất buồn cười, cảm giác tồn tại của anh yếu ớt như vậy sao? Cô có thể an tâm mà đi ngủ như vậy sao? Cô không biết rằng đàn ông cũng là một loại động vật nguy hiểm à?
Đột nhiên Lam Thiên Hạo cũng muốn nghỉ ngơi một chút, anh đứng dậy vươn tay cởi cúc áo sơ mi.
Lúc Lam Sơ Niệm đang tìm một cơ thế thoải mái để ngủ thì đột nhiên cảm giác được chăn bông sau lưng bị nhắc lên, cô giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Lam Thiên Hạo đã nằm trên giường rồi.
Hơn nữa, anh còn đang để ngực trân.
Cô lập tức bị doạ cho hết hồn, nhìn chằm chằm anh nói: “Anh cả, anh cũng muốn đi ngủ sao?”
“Anh cùng em ngủ.” Giọng nói Lam Thiên Hạo khàn đi, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ là vợ của anh, vậy thì có gì phải tránh né chứ?
Lam Sơ Niệm lập tức bối rối nhìn đồ ngủ đã cởi bỏ một nửa của anh, cô chớp chớp mắt sau đó xoay người quay mặt về phía anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cô nuốt một ngụm nước bọt.
“Vậy thì cùng nhau ngủ đi!” Lam Sơ Niệm chỉ có thể nghĩ như vậy.
Lúc này, dưới tắm chăn bông, một bàn tay to mò đến eo của cô, ngay sau đó, thân hình mảnh mai của cô liền áp vào ngực người đàn ông, cô xấu hỗ vùi trong lòng anh.
Cằm của Lam Thiên Hạo đặt nhẹ lên trán cô, thỉnh thoảng nhìn xuống dáng vẻ xáu hổ đến cứng đờ cả người của cô.
Bây giờ anh thực sự muốn bất chấp tất cả làm theo ý muốn của bản thân.
Thế nhưng, vì quá yêu cô nên anh mới rất cẩn thận lo lắng cho cảm xúc của cô.
Lam Sơ Niệm cũng đã 22 tuổi rồi.
Chuyện gì nên biết cô cũng đã biết, huống hồ gì cô cũng sắp trở thành vợ của anh rồi.
Cô hơi ngẳng đầu, ngắm nhìn chiếc cằm gợi cảm của anh, đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng hôn lên đó một cái, sau đó, vì nụ hôn của cô quá đột ngột, nên hôn nhằm lên trái khế của người đàn ông.
Cô hoàn toàn không biết rằng như vậy là đang muốn lấy mạng anh.
Lam Thiên Hạo lập tức rên nhẹ một tiếng, bàn tay to nắm lấy cằm cô, đôi môi mỏng bá đạo hôn lên môi cô.
Cái này là do cô tự tìm, vì vậy chỉ có thể trách cô Vậy.
Ánh nắng chiều chiếu vào, ấm áp êm dịu, rèm cửa mờ ảo che khuất mọi thứ thế giới bên ngoài, trên chiếc giường lớn màu trắng, hai bóng người quấn lấy nhau không thể tách biệt.
Lam Sơ Niệm không ngờ một nụ hôn của mình lại có thể khơi dậy thú tính của người đàn ông.
Nháy mắt, cô đã bị anh ăn đến mức xương cũng không còn.
Lam Sơ Niệm có hối hận cũng đã muộn, bởi vì một người đàn ông sẽ không cho cô cơ hội, cô gái mà anh đã chờ đợi bao nhiêu năm, chỉ có thể là con mồi của riêng mình anh.
Dưới lớp chăn bông, giống như sóng dập dềnh nhấp nhô.
Vào buổi tối, Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn trở về từ bãi biển, cũng không đi làm phiền họ, thay vào đó, họ đến một nhà hàng ăn cơm xong liền trở về về biệt thự.
Nhân viên phục vụ ở đây rất chu đáo, đã chuẩn bị cho họ quà dành cho tình nhân.
Một bó hoa hồng vô củng lộng lẫy, mỗi bông hoa đều nồng nàn như chính tình yêu của họ vậy.
Sau khi nhận hoa, Trang Noãn Noãn không khỏi mỉm cười ôm lấy nó ngửi thử.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô giống như một cô gái nhỏ thì cười ôm chằm lấy cô.
Vừa rồi, lúc trên bãi biển, anh đã phải chịu đựng.
Bây giờ, xung quanh đã không có ai nữa rồi.
Cô còn có thể thoát được sao? Trang Noãn Noãn đặt hoa xuống, xoay người ôm lấy anh, hôm nay cô thực sự rất hạnh phúc, ở bên anh, cô cảm thấy cảm giác rung động từ tận đáy lòng, cảm giác được cưng chiều yêu thương.
Kiều Mộ Trạch dắt tay cô lên lầu: “Chiều nay váy em bị bẩn rồi, chúng ta đi tăm thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...