Trái tim Kiều Mộ Trạch đang đau nhói, nhìn cô, chính vì mối quan hệ chú cháu với Kiều Huy Dương đã khiến cô xa cách với anh.
Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là ông ta!
Năm đó ông ta đã ép ba em tạo một loạt tài khoản ảo từ tài khoản của công ty, số tiền lên tới một trăm triệu, với tình hình tiền tệ hồi đó, đó đã là một khoản tiền chuyển khổng lồ.”
Đầu Trang Noãn Noãn ù đi, ba cô đã tạo tài khoản giả, lại còn là một số tiền lớn như vậy.
Điều này có nghĩa là bất kể lý do, ba cô cũng đã làm một việc phạm pháp.
Và việc đó đã làm tổn hại đến lợi ích của công ty gia đình của người đàn ông trước mặt cô, một trăm triệu, một con số vô cùng lớn mà cô không thể tưởng tượng được.
“Em xin lỗi! Em thay mặt ba xin lỗi gia đình anh.” Trang Noãn Noãn rơm rớm nước mắt, lộ ra vẻ buồn bã và đau đón.
Vì căm hận kẻ giết ba mẹ cô lại chính là chú ruột của anh, cô lại càng cảm thấy đau buồn vì cái chết của ba mẹ.
Kiều Mộ Trạch đứng dậy, khi anh đến gần, Trang Noãn Noãn lại lùi lại một bước.
Có điều, người đàn ông không để cô lùi thêm nữa, anh đưa tay ra, siết chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, cho dù Trang Noãn Noãn có vùng vẫy cũng không để cô lùi lại.
Trang Noãn Noãn nằm trong vòng tay anh, khóc lóc đau đón.
Không biết mất bao lâu, cảm xúc của Trang Noãn Noãn mới dần dần ổn định lại, cô đẩy anh ra, nước mắt của cô làm ướt một khoảng rộng trên áo khóc của anh, còn đôi mắt của người đàn ông vẫn đau lòng nhìn vào khuôn mặt cô.
Trang Noãn Noãn cầm tập tài liệu đưa cho anh: “Anh cất đi! Thu hồi lại khoản tiền đã mát.”
Điều Kiều Mộ Trạch muốn làm lúc này không phải là thu hồi số tiên, mà là thay cô truy tìm kẻ đã giết hại ba mẹ, đây mới là điều quan trọng nhất.
Anh ôm cô lại vào lòng: “Giá trị của tập tài liệu này không phải là thu hồi một trăm triệu, mà là đòi lại công bằng cho ba mẹ em và đưa kẻ sát nhân đến nơi ông ta đáng phải đến.”
Trang Noãn Noãn ngẳng đầu: “Cho dù người này là chú của anh sao?”
Một tia lạnh lùng xẹt qua mắt Kiều Mộ Trạch: “Anh không quan tâm ông ta là ai.”
Ban nãy Trang Noãn Noãn còn đang suy nghĩ, nếu là người thân của anh, liệu anh có nỡ không? Bây giờ, nhìn ánh sáng trong mắt anh, cô đã hiểu.
“Cảm ơn anh!” Trang Noãn Noãn biết chính anh là người luôn ủng hộ cô tìm ra sự thật.
Kiều Mộ Trạch mím môi thở dài: “Em đang nói gì vậy? Anh sẵn sàng vì em làm bắt cứ việc gì, không cần em phải cảm kích.”
Hai người ra khỏi nhà, cắt tập tài liệu vào ba lô của Trang Noãn Noãn, sắp xếp lại mọi thứ trong nhà rồi lên xe trở về.
Cách đó không xa, Lý Đạt đang cầm ống nhòm nhìn thấy hai người đi ra, không khỏi lại liếc nhìn đồng hồ, bọn họ vào đó đã hơn một giờ rồi, sao lại lâu như vậy? Liệu có phải đã tìm thấy tập tài liệu kia?
Trong lòng Lý Đạt lo lắng, cả người có chút bắt an, rút điện thoại gọi cho Kiều Huy Dương.
“Thế nào?” Giọng điệu của Kiều Huy Dương cũng có chút lo lắng.
“Kiều phó tổng, hai người họ ở trong nhà cũ của Trang Noãn Noãn hơn một giờ.”
“Sau đó khi bọn chúng bước ra, có gì thay đổi không?”
“Tôi không nhìn rõ được, nhưng tôi có linh cảm là hình như họ đã lấy được tập tài liệu.”
Cuối cùng Kiều Huy Dương cũng trở nên lo lắng: “Cậu có chắc chắn không?”
“Tôi không chắc, nhưng tôi không thể chắc chắn là họ chưa lấy được nó.
Nếu họ lấy được nó, chuyện của năm đó sẽ lộ mắt.”
“Đừng lo, không phải chúng ta còn rất nhiều người sao?
Bây giờ là lúc dùng chúng để làm việc.” Kiều Huy Dương cũng cài cắm nhiều tai mắt trong tập đoàn Kiều thị.
*Được rồi, giờ chúng ta tới đâu tính tới đó.” Lý Đạt nhìn chằm chằm phía trước.
Ngồi trong xe, Kiều Mộ Trạch nói với Trang Noãn Noãn: “Chúng ta cùng về biệt thự, để anh xem liệu những thứ này có thể là bằng chứng để lật lại vụ án của ba mẹ em hay không?”
“Được!” Trang Noãn Noãn cũng lộ ra vẻ mong đợi, đây là chuyện quan trọng nhát trong lòng cô.
Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng có một cảm giác tội lỗi, việc làm của ba cô năm xưa đã gây tổn hại lớn cho Kiều gia.
Kiều Mộ Trạch đưa tay nắm lấy tay cô, nghiêng người an ủi: “Đừng lo lắng, có chứng cứ trong tay, hy vọng lật ngược vụ án của ba em là rất lớn.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, nghĩ tới lần trước Kiều Huy Dương nói chuyện với cô, cô chỉ cảm thầy lạnh cả người.
Không ngờ người đứng trước mặt cô lại chính là kẻ đã giết ba mẹ cô một cách tàn nhẫn.
Trở lại nhà Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn đi pha một tách trà, trong khi Kiều Mộ Trạch đi vào phòng làm việc để kiểm tra số tài liệu kia.
Trang Noãn Noãn bưng trà vào, Kiều Mộ Trạch nhíu mày chăm chú xem ghi chép.
“Sao rồi? Những cuốn sổ này có hợp lệ không?”
“Sổ này ghi lại số tiền bị ba em tham ô năm đó, cũng như các phương tiện và phương pháp được sử dụng để tham ô các khoản tiền, và cả những tài khoản mà tiền được chuyển vào.
Anh đã kiểm tra và tài khoản cuối cùng là của một người tên Vương Cực, và mối quan hệ giữa người này và chú anh thế nào, chúng ta cần phải kiểm tra cẩn thận.”
“Vâng!” Trang Noãn Noãn gật đầu, cô không vội, cô chỉ hy vọng tất cả sự thật năm đó đều được công khai, cô có thể gánh chịu lỗi lầm do ba cô gây ra, nhưng tội giết người không thể tha cho kẻ đó.
Kiều Mộ Trạch tiếp tục xem lại sổ ghi chép, có thể tham ô được100 triệu tiền quỹ, Trang Nghiêm Minh đã phải ghi lại thành một cuốn sổ dày cộp.
Trang Noãn Noãn đứng bên cạnh, đối diện với những thứ mà ba cô đã ghi lại, cô không hiểu gì cả.
Cách nhà Kiều Mộ Trạch không xa, ánh mắt của Lý Đạt lộ ra vẻ lo lắng.
Liệu Trang Noãn Noãn có thực sự lấy được cuốn sổ ghi chép hay không, có điều, tài khoản tham ô không phải là tài khoản của Kiều Huy Dương, số tiền đó đã được chuyển sang một tài khoản của người anh họ vừa mới qua đời của Lý Đạt, sau đó tiền lại rơi vào tay Kiều Huy Dương thông qua một công ty vỏ bọc.
Bây giờ, Kiều Huy Dương sử dụng số tiền đó để điều hành một công ty tài chính có lãi ở nước ngoài.
Với bản lĩnh của Kiều Mộ Trạch, anh chắc chắn sẽ lần theo cuốn sổ này, từ từ tìm ra tất cả sự thật.
Bây giờ Lý Đạt chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhớ lại những năm qua mình là công cụ bị Kiều Huy Dương sử dụng, ông ta chẳng cần động tay vào, đều là ông thay ông ta làm.
Vì vậy, ông trở thành kẻ lớn tội nhất, một khi sự việc năm đó lật ngược lại, ông chính là người chịu trách nhiệm chính.
Lý Đạt càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng toát ra.
Còn Kiều Huy Dương lúc này đang ở nhà của ông ta, ông ta gọi một thủ hạ ông ta đã dạy dỗ kĩ tới.
*A Tài, một khi chuyện trong nước bị phanh phui, là lúc cậu thể hiện sự trung thành với tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.
“Hãy yên tâm! Kiều phó tổng, tôi nhất định sẽ dốc sức làm cho ông.” A Tài trung thành đứng bên cạnh nói.
“Tôi đã chuẩn bi xong đường lui từ lâu rồi, chuyện của Trang Nghiêm Minh, Lý Đạt có thể gánh phần lớn tội ác cho tôi, chỉ cần ông ta không khai ra, tôi sẽ không có tội.”
“Nhưng lỡ Lý Đạt…”
“Lý Đạt có một cậu con trai đang du học.
Tôi đã sắp xếp người của tôi ở bên cạnh con trai cậu ta.
Một khi Lý Đạt bị bắt, tôi sẽ dùng đứa con trai yêu quý của cậu ta làm con tin, nếu cậu ta khai tôi ra, con trai cậu ta sẽ phải sẽ chét.”
Kiều Huy Dương bày ra bộ mặt ranh mãnh của con cáo.
già gian xảo.
Người bên cạnh lập tức sững sờ, bây giờ thừa cơ hội thay Lý Đạt bên cạnh Kiều Huy Dương, hẳn là kiếm trác được đôi chút.
Cái gọi là “cầu phú quý trong nguy hiểm”, Trang Noãn Noãn không làm phiền Kiều Mộ Trạch xem sổ sách.
Cô ngồi trên ghế sofa, đọc lại bức thư của ba mình, cô bật khóc, ý của ba cô trong bức thư là ông hy vọng rằng cô và mẹ sẽ sống một cuộc sống thật tốt, nhưng làm sao ông biết được, lần công tác đó đã khiến cả hai người họ gặp chuyện!
Trang Noãn Noãn có thể tưởng tượng được ngày hôm đó ba cô đã lo lắng và đau đớn như thế nào, chắc hẳn ông rất tự trách mình, họ đã tự tử để giữ lấy mạng sống cho cô.
Đây là sự lựa chọn đau đớn nhất trong cuộc đời, họ đã chọn để cô sống mà không do dự.
“Ba, mẹ, con nhất định sẽ khiến kẻ sát nhân phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”
Kiều Mộ Trạch đã đọc gần hết cuốn sổ ghi chép, anh đứng dậy, thấy cô gái lặng lẽ khóc trên sofa, trái tim anh như: thắt lại, anh bước đến gần đưa tay ra ôm lấy cô, khẽ hôn lên tóc cô, lúc này, anh chỉ có thể bên cạnh cô.
“Anh nhất định sẽ bắt ông ta phải trả giá.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.
Trang Noãn Noãn lao vào vòng tay anh nức nở: “Cảm ơn anh, nhưng vì những chuyện mà ba em đã làm năm đó, em sẽ có gắng bù đắp cho gia đình anh.”
Kiều Mộ Trạch nhẹ giọng thở dài: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh lần nữa, là cách bù đắp tốt nhát rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...