Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn về đến nhà thì cũng đã hai giờ hơn rồi.
Mặc dù rất vội nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn đã tự tay nấu hai tô mì.
Cổ họng Trang Noãn Noãn vẫn còn hơi đau, ăn đồ ăn bên ngoài thì chi bằng ở nhà ăn một bát mì sẽ tốt hơn.
Kiều Mộ Trạch cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, anh cũng không đề cập đến chuyện buổi tối phải về nhà ăn tối.
Noãn Noãn uống thuốc xong liền buồn ngủ, vì trong thuốc có một ít thành phần an thần.
Kiều Mộ Trạch kêu cô lên lầu nghỉ ngơi, lúc anh đẩy cửa bước vào thì cô đã nằm nghiêng trên giường ngủ say rồi.
Trời mùa thu lại còn bật điều hòa, có chút se lạnh, anh nhẹ nhàng dém chăn cho cô, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Không quấy rầy cô nữa, Kiều Mộ Trạch đi xuống lầu, cầm điện thoại lên, trực tiếp bám gọi cho Chu Đào.
“Alol Kiều tổng, tôi nghe.” Giọng Chu Đào có chút căng thẳng.
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ anh đã rõ rồi nhỉ?”
Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch đầy lạnh lùng và tức giận.
“Kiều tổng, tôi rất xin lỗi, là do tôi đào tạo người có vấn đè, mới để xảy ra loại chuyện này.” Chu Đào cũng rất tự trách.
“Hai cô gái này không thể ở bên cạnh Noãn Noãn nữa, bảo bọn họ lập tức cút đi cho tôi.
Tôi không muốn để Noãn Noãn thấy họ lần nào nữa.”
“Kiều tổng, nếu làm như vậy thì có thể phải giải tán nhóm nhạc nữ đấy.”
“Vậy thì giải tán đi!”
“Noãn Noãn có đồng ý không?”
“Không cần thông qua sự đồng ý của cô ấy, tôi thay cô ấy quyết định.” Kiều Mộ Trạch không phải là không nuôi nổi người phụ nữ của mình.
Từ nay về sau, nều cô muốn ở lại giới nhạc, thì anh vẫn có thể một tây đẩy cô lên, nâng cô lên làm ngôi sao ca nhạc trong tương lai.
Chu Đào vốn nghĩ rằng vẫn có thể giữ lại được nhóm nhạc nữ này, bây giờ xem ra như anh nghĩ nhiều rồi, Kiều Mộ Trạch thực sự tức giận rồi.
“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm như anh phân phó.” Trong chuyện này, Chu Đào không có quyền phát biểu.
Sau cuộc điện thoại này, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn chưa nguôi giận, nhưng anh nhất định sẽ từ từ trả mối hận này cho Trang Noãn Noãn.
Chỉ cần hai người phụ nữ này lộ mặt ra, thì anh tàn nhẫn chặt đứt, tuyệt đối không cho phép các cô ta cản trở tầm mắt của Trang Noãn Noãn trên con đường âm nhạc.
Kiều Mộ Trạch nhớ đến việc tối nay phải về nhà ăn cơm.
Có một số việc anh không thể điều tra ra được, có lẽ anh có thể nhận được đáp án từ ba mình.
Dù thế nào đi nữa, sự thật về cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, anh chắc chắn sẽ được điều tra đến cuối cùng.
Cảnh sát vẫn đang điều tra hai người muốn ra tay với Trang Noãn Noãn lần trước.
Thông tin nhận được cách đây hai ngày là hai người này là tội phạm truy nã.
Bọn họ đã có khả năng phản trinh sát, có thể tránh được sự truy đuổi của cảnh sát, vậy nên trước mắt cảnh sát vẫn đang tiếp tục truy lùng bọn họ.
Kiều Mộ Trạch cũng hiểu rằng kẻ trong bóng tối kia hành động rất xảo quyệt, họ biết phải thuê loại sát thủ nào, mà những kẻ giết người này là đều là tội phạm truy nã.
Như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không thực sự tiếp xúc với người đứng sau, vậy rốt cuộc người bí ẳn đứng sau tất cả là ai?
Kiều Mộ Trạch nghiến răng nghiền lợi.
Nếu để anh bắt được thì ngày chết của tên đó đến rồi đấy, anh nhất định sẽ tự mình đưa anh ta đến nơi hành quyết.
Ba lần bốn lượt muốn lấy mạng của Trang Noãn Noãn.
Một ngày chưa loại bỏ được người này, thì sự an toàn tính mạng của Trang Noãn Noãn vẫn chưa được đảm bảo.
Trong biệt thự của Kiều Huy Dương, máy ngày gần đây, kể từ khi lần hành động đó thất bại, Kiều Huy Dương không dám có bắt kỳ hành động nào nữa, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta sẽ tha cho Trang Noãn Noãn.
Sự tồn tại của Trang Noãn Noãn giống như một con dao sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể cắm sâu vào trong tử huyệt của ông vậy.
Một ngày nào đó, cô tìm ra ông ta, chắc chắn sẽ muốn lấy mạng của ông ta.
Còn Kiều Mộ Trạch, người đã giúp Trang Noãn Noãn, cũng là một mối đe dọa lớn đối với ông ta, mặc dù anh là cháu trai của ông ta, nhưng đối với ông, Kiều Mộ Trạch giúp Trang Noãn Noãn thì đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của ông ta.
Kiều Huy Dương từ nhỏ đã rất lạnh nhạt với tình thân, thậm chí ông ta còn không để tình thân vào mắt, vì cả gia tộc này đều thiếu nợ ông ta.
Để chắc chắn rằng trong tay Trang Noãn Noãn không có tài liệu gì có thể uy hiếp mình, ông ta đã phái thủ hạ của mình là Lý Đạt đi điều tra tư liệu năm đó.
Sau nhiều cẩn thận ngày điều tra, Lý Đạt trở về, mang theo một tin xấu.
“Kiểu tổng, đúng là thiếu mất một phần tư liệu về tài khoản, năm đó Trang Nghiêm Minh trộm đi mắt rồi, cũng không biết ông ta giấu ở đâu mắt.” Lý Đạt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hừng hực lửa giận của Kiều Huy Dương.
“Trang Nghiêm Minh, năm đó ông ta muốn tố cáo tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Tôi không có giết làm bọn họ.
Nếu không, tôi đã phải ngồi tù rồi.” Kiều Huy Dương nghiền răng nghiền lợi nói.
“Nhưng tôi lại không ngờ đến, ông ta vậy mà vẫn chừa lại một con đường, có phải ông ta biết rằng ngày chết của mình sắp đến rồi không?”
“Kiều tổng, phần tư liệu về tài khoản này hiện tại vẫn không rõ đang ở đâu, tôi tin rằng Trang Noãn Noãn vẫn chưa có được nó, cũng không biết Trang Nghiêm Minh đã giấu ở đâu.”
“Phần tư liệu này chính là toàn bộ bằng chứng phạm tội của tôi.
Nếu có người tìm thấy phần tư liệu này thì có thể điều tra ra tài khoản năm đó và số tiền trong tài khoản, đủ để chỉ ra tôi là tình nghỉ giết người.
Một khi vụ án được lật lại, e rằng chuyện năm đó sẽ không thẻ giấu diếm tiếp.
Ta sẽ bị buộc tội giết người.” Đôi mắt của Kiều Huy Dương vẫn là để lộ ra chút sợ hãi.
Ông ta vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống này, ông ta không muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình trong ngục tù.
“Đúng vậy! Trước đây, chúng ta cùng lắm chỉ được xem là tội phạm kinh té, nhưng mà bây giờ, tay chúng ta thật sự đã nhuốm máu rồi.” Lý Đạt cũng biết sự việc rất nghiêm trọng, không thể vãn hồi được nữa rồi.
“Vậy nên, ông biết chúng ta nên làm gì rồi đấy.
Hoặc là thêm một mạng sống bị kết liễu trên tay tôi, hoặc là cả hai chúng ta đều phải ngồi tù, nói không chừng sẽ trực tiếp bị kết án tử hình.”
Lời ông ta vừa dứt, ánh mắt Lý Đạt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, anh lắc đầu nói: “Tôi không muốn chết.”
*Tôi cũng không muốn, vậy nên chúng ta bắt buộc phải tàn nhẫn.” Kiều Huy Dương đang kích động ý muốn giết người của Lý Đạt lên.
Ông ta sẽ không tự mình can thiệp vào chuyện này, mọi việc ông đều giao cho Lý Đạt đi hoàn thành, vì vậy ông ta muốn người thủ hạ này phải đủ tàn nhẫn, phải đủ sợ hãi.
“Vậy tôi nên làm gì đây? Bây giờ Trang Noãn Noãn lại trở về bên cạnh Kiều Mộ Trạch rồi, Kiều Mộ Trạch lúc này e là sẽ bảo vệ cô ta càng chặt chẽ hơn.” Lý Đạt mang một vẻ mặt bắt lực nói.
Kiều Huy Dương nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sát ý, ông cười lạnh nói: “Vừa hay, đứa cháu trai này lọt vào tay tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải đem những gì trước đây ta chưa làm được, làm lại một lần.”
Lý Đạt Lập tức trợn to hai mắt, giọng run rẩy nói: “Kiều tổng, ngài định… ngài định làm hại Kiều thiếu gia sao?”
Ánh mắt của Kiều Huệ Dương tàn nhẫn vô tình: “Cậu vẫn gọi nó là Kiều thiếu gia à? Bây giờ nó chính là người đưa chúng ta lên đài hành quyết đầy.”
Lý Đạt nghĩ ngợi, vẻ hoảng sợ trong mắt bởi vì lời nói tàn nhẫn này mà dần trở nên bình tĩnh.
“Ai bảo Kiều Mộ Trạch thích nhúng tay vào chuyện người khác, không ngoan ngoãn làm đại thiếu gia, mà lại chạy đi tìm chết, không thể trách chúng ta được.” Kiều Huy Dương tàn nhẫn nói.
Kiều Đạt nuốt nước miếng, nhưng giọng nói của ông ta vẫn còn run: “Thật sự phải xuống tay với cậu ta sao?”
“Nếu như nó chết, anh cả của tôi sẽ vì mất đi người con trai yêu quý của mình mà buồn phiền.
Đến lúc đó, đau lòng sinh bệnh, anh ta chỉ có thể để tôi quản lý công ty, như vậy công ty chính là của tôi rồi.” Kiều Huy Dương không ngừng mơ tưởng.
Lý Đạt siết chặt nắm đấm, đến lúc đó, Kiều Huy Dương có được công ty, mà anh có liên quan đến không ít bí mật của ông ta, cho nên hẳn là cũng không thiếu phần của hắn.
“Được! Chỉ cần một câu nói của Kiều phó tổng, tôi có thể làm bắt cứ điều gì.”
Năm giờ chạng vạng tối, Trang Noãn Noãn mở mắt ra, cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô ngồi dậy xoa trán, nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có một tờ giầy nhớ.
“Anh hầm cháo rồi.
Em dậy thì hâm nóng lại ăn tối đi.
Tối anh về hơi trễ.” Phía dưới còn vẽ một trái tim cùng hai chữ Mộ Trạch.
Trang Noãn Noãn cầm lấy tờ giấy nhớ, cảm giác ấm áp dâng trào, trong đầu cô tưởng tượng ra hình dáng anh buổi trưa một mình đứng trong bếp nấu cháo cho cô.
Cô tưởng tượng mà trong lòng cũng thấy ngọt ngào, cô nhẹ nhàng ấn tờ giấy nhớ vào lòng, như thể tờ giấy ấy có hơi ấm, cô không nỡ vứt bỏ.
Biệt thự họ Kiều.
Xe của Kiều Mộ Trạch vừa lái vào, mẹ Kiều đã ra đón anh, Kiều Mộ Trạch cầm theo một món quà, đây là thói quen ngày thường tặng quà cho mẹ của anh.
“Mẹ, tặng cho mẹ này.” Kiều Mộ Trạch đưa cho bà.
Mẹ Kiều lắc đầu nói: “Sau này đừng lãng phí tiền bạc nữa, con trở lại là được rôi.”
Kiều Mộ Trạch biết mẹ rất vất vả để chăm lo được cho.
ngôi nhà này, anh nhướng mày cười: “Đây là tắm lòng hiếu thảo của con trai, mẹ không được từ chối đâu.”
Mẹ Kiều không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.
“Ba có ở nhà không ạ?”
“Trong phòng làm việc ấy.”
“Con đi tìm ba bàn chút việc.”
*Ừ! Lát nữa ra ăn tối đấy.” Bà Kiều đi vào, đặt món quà lên tủ rồi vào bếp cùng người hầu chuẩn bị bữa tối.
Ba Kiều lúc này đang cầm một chiếc kính lúp, cần thận soi xét một bức tranh cổ.
Sở thích hiện tại của ba Kiều chính là sưu tập đồ cổ.
Hiện tại, toàn bộ tầng một của nhà họ Kiều chứa đầy những báu vật mà ông sưu tầm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...