Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Trong xe của Lam Sơ Hạo, trong mắt của Nhiếp Nhân Nhân toàn là sự thất vọng, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông bên cạnh như biến thành một người khác.

vậy.

Khiến cô ta cảm nhận thấy sự xa lạ và cảm giác khoảng cách, Lam Thiên Hạo bây giờ và lúc cô ta ở Lam trạch cảm thầy hoàn toàn khác nhau.

“Anh Thiên Hạo, anh cảm thấy em như thế nào?” Nhiếp Nhân Nhân không nhịn được thử dò thám cách nghĩ trong lòng của anh.

Lam Thiên Hạo cũng biết hành động ở trong nhà khiến Nhiếp Nhân Nhân hiểu lầm, lúc này anh cũng không muốn khiến cô ta tiếp tục hiểu lầm nữa.

“Nhiếp tiểu thư, rất xin lỗi tôi không có chút ý gì với cô cả.


Giọng của Lam Thiên Hạo lạnh lùng không để lại chút kì vọng dư thừa nào cho đối phương.

Nhiếp Nhân Nhân hơi trừng mắt, không dám tin khi nghe được câu nói đó, nhìn anh: “Nhưng mà, nhưng mà anh vừa nãy đối xử với em không phải như thế này, anh rõ ràng có chút thích em, không phải sao?” Lúc này Lam Thiên Hạo dừng trước cột đèn đỏ, anh hơi thở dài một hơi, quay đầu nhìn cô: “Nhiếp tiểu thư, không giấu cô nói, gần đây mẹ tôi liên tục sắp xếp xem mắt cho tôi, tôi đã rất không thích rồi, nhưng bởi vì cô gái mà mẹ tôi giới thiệu đều là con gái, cháu gái bạn của mẹ hoặc bạn thân của mẹ tôi, vì vậy, tôi lại càng bài xích việc xem mắt này, tôi cũng không thể không để mặt mũi cho mẹ tôi đúng không!”
Câu này đã cực kì nói rõ ý của Lam Thiên Hạo rồi.

Trái tim của Nhiếp Nhân Nhân hơi nghẽn lại, thì ra anh ở nhà đối tốt với cô ta, chỉ là bởi vì không muốn để mẹ anh mất đi mặt mũi thôi sao?
“Anh Thiên Hạo, nhưng mà em thật sự rất thích anh, em muốn hẹn hò với anh.

” Nhiếp Nhân Nhân to gan đưa tay ra nắm lấy tay anh, cô ta biết nếu bỏ lỡ đêm nay, cả đời này của cô ta sẽ bỏ lỡ người đàn ông này.

Lúc tay của cô ta nắm đến, Lam Thiên Hạo cực kì nhanh chóng rút tay lại, khiến cô ta nắm vào khoảng không, mà tay của anh lại để lên vô lăng xe, sắc mặt đột nhiên lạnh đi vài phần: “Nhiếp tiểu thư, cô không phải gu mà tôi thích, cho dù cô thích tôi, tôi cũng không thể thích cô.

Nhiếp Nhân Nhân cắn môi, có chút xấu hỗ nói: “Vậy anh thích loại cô gái như thế nào?”
Trong đầu của Lam Thiên Hạo lập tức hiện lên một gương mặt thanh thuần động lòng người, cho dù anh có người thích rồi nhưng anh lại không thể nói với bất kì ai.


“Nhiếp tiểu thư đừng nghe ngóng nữa, dù sao tôi không thể thích cô được.

” Lam Thiên Hạo đạp ga, rất nhanh liền nhìn thấy cửa bên của tiểu khu, anh nói với cô ta: “Nhiếp tiểu thư, xuống xe đi!”
Nhiếp Nhân Nhân có chút thất vọng, có chút gấp gáp, cô ta cắn môi, ngồi ở trong xe, không muốn xuống xe.

*Có cần tôi giúp cô mở cửa không?” Lam Thiên Hạo quay đầu nhìn cô ta.

Nhiếp Nhân Nhân lập tức cảm nhận thấy ý lạnh trên người anh, cô ta chỉ đành mở cửa xuống xe, cô ta còn muốn để lại ấn tượng tốt, mà cửa của cô ta mới đóng lại, chiếc xe thể thao lập tức lái đi nhanh chóng, chỉ để lại hai đèn xe ở’ phía xa cho cô ta.

Nhiếp Nhân Nhân không nhịn được cằm túi, tức đến nỗi giãm mạnh giày cao gót: “Tại sao lại đối xử với em như: vậy? Lam Thiên Hạo anh quá độc ác rồi.


Cho dù là miệng mắng anh, nhưng nếu anh lập tức trở về bên cạnh cô ta, cô ta vẫn sẽ lập tức thích anh ngay.

Bởi vì người đàn ông này có sức quyến rũ.

Xe thể thao của Lam Thiên Hạo lúc này lái vào trong một đám xe, đường hơi bị tắc xe khiến cả người anh cũng lười biếng lại, một tay để trên vô lăng, một tay khác để ở cửa sổ xe đỡ lấy chiếc cằm.

Gương mặt đẹp của anh, dưới ánh đèn lập loè, mất đi vẻ dịu dàng của ngày thường, ngũ quan như được tạc ra vậy, mang theo hơi thở lạnh lùng.

Đột nhiên anh thấp giọng mắng một câu: “Shit.


Câu mắng này không phải mắng ai, mà là mắng chính anh, bởi vì anh nghĩ đến hành vi khốn nạn của bản thân tối nay, cảm thấy hồi hận rồi, vô cùng hồi hận.

Tại sao anh ở trước mặt cô đối xử tốt với người cô gái khác chứ, cho dù cô không để ý, anh cũng không thể làm như vậy.


Lam Thiên Hạo thật muốn đánh bản thân mình một trận, nhưng lúc này anh đến dũng khí gọi điện cho cô cũng không có, thậm chí đến tư cách nói câu ngủ ngon cũng không có nữa rồi.

Trong Lam trạch.

Lam Sơ Niệm ngồi trên giường, đã không biết ngồi ngây ngốc ở đó bao lâu rồi, cô cứ như vậy ôm lấy con búp bê cô yêu nhất, nhìn chằm chằm vào một điểm trên giường, mắt cô nhìn thấy không phải là những gì trong lòng cô nghĩ, cảm xúc của cô sớm không biết bay về trời đất nào rồi.

Trong đầu cô cuồn cuộn lên chính là từng khung cảnh của tối nay, cô chưa từng thấy anh cả đối xử với cô gái khác ân cần, dịu dàng, chăm sóc như vậy.

Lam Sơ Niệm cắn môi, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như cô bị bỏ rơi vậy.

Nhưng rõ ràng cô không có tư cách khó chịu như thế! Về sau anh còn phải cưới cô gái khác, anh vẫn phải đối xử tốt với vợ tương lai của anh mà.

Sao cô còn ngốc nghéch ngồi ở đây buồn bã như vậy?
Nhìn đồng hồ màu hồng trên tường, thời gian từng chút từng chút chỉ về phía mười giờ rưỡi, suy nghĩ của Lam Sơ.

Niệm lập tức lại nghĩ đến một chuyện khác.

Cô gái Nhiếp Nhân Nhân có phải là cùng anh cả về biệt thự của anh rồi không? Tối nay có phải là hai người họ ở bên nhau?
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, ai mà tin hai người chỉ nói chuyện chứ?
Lam Sơ Niệm càng nghĩ càng không chế không nỗi trái tim căng thẳng, co rút, dường như bản thân an ủi mình như: thế nào cũng không có tác dụng vậy.

Nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống, không biết tại sao chỉ là muốn khóc một trận.

Tối nay, Lam Thiên Hạo nằm trên giường của anh, mắt ngủ cả đêm, anh đang đợi đến sáng sớm, anh muốn lập tức về Lam trạch để xem cô như thế nào.

Anh muốn trở về nói với cô, ngoài cô ra anh sẽ không đối xử tốt với bắt kì người phụ nữ nảo cả.


Sáng sớm.

Lam Sơ Niệm đi từ cầu thang xuống, bà Lam chuẩn bị bữa sáng ngắng đầu nhìn cô: “Sơ Niệm, tối qua không ngủ ngon sao? Sao lại ủ rũ thế kia.


“Không có ạ! Con ngủ rất ngon.

” Lam Sơ Niệm cong mày.

cười một cái, giả vờ không có chuyện gì.

Mà lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng xe thể thao quen thuộc, doạ cô giật mình, bởi vì ở trong nhà này, hiện tại lái xe thể thao ra ngoài chỉ có một mình Lam Thiên Hạo.

Lam Sơ Niệm còn đang kinh ngạc, liền nhìn thấy bóng dáng đi gấp gáp vào nhà, là Lam Thiên Hạo.

Anh không ngờ vừa đi vào đã nhìn thấy mẹ và Lam Sơ Niệm ở trong phòng khách, anh kinh ngạc, lập tức bình tĩnh nói: “Mẹ, có chuẩn bị bữa sáng cho con không?”
Lam Sơ Niệm đè nén sự vui mừng ở trong lòng, nhưng đôi mắt sắc bén của cô phát hiện tối qua anh cả không thay quần áo, anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua.

Nếu không thay quần áo, vậy nhất định là không về nhà, có thể là ở trong khách sạn.

Đầu cô nổ oành một tiếng, trống rỗng vài giây, tối qua anh ở khách sạn?
Bà Lam cũng cực kì sắc bén, nhìn con trai vẫn mặc quần áo tối qua trở về, lập tức cau mày hỏi một câu: “Thiên Hạo, quần áo này vẫn là quần áo tối qua đúng không?”
Tối qua Lam Thiên Hạo mắt ngủ cả đêm, cả trái tim chỉ muốn về Lam trạch gặp Lam Sơ Niệm, làm gì có nghĩ đến việc tắm giặt thay quần áo chứ? Vì vậy lúc này anh mặc chính là quần áo ngày hôm qua.

Lam Sơ Niệm đột nhiên cúi mắt xuống, đi đến bàn ăn tự mình ngồi xuống, biểu cảm không che đi nổi sự buồn bã.

Thì ra anh và Nhiếp tiểu thư không có về biệt thự của anh, mà là cùng nhau vào khách sạn!
Bà Lam đột nhiên cũng ý thức được gì đó, lập tức trách mắng một câu: “Con đó, mẹ cảnh cáo con đừng làm xằng bậy nhé! Người ta là con gái nhà lành, không chịu nổi con làm nhục như thế này đâu.


Lúc nãy Lam Thiên Hạo chưa ý thức được, nhưng nghe thấy ám thị này của mẹ, anh mới hiểu ra, mẹ anh hiểu nhằm đến nơi nào rồi.


“Mẹ, tối qua con ngủ ở nhà, không đi đâu cả.

” Lam Thiên Hạo lập tức tự mình chứng minh sự trong sạch.

Bà Lam không nhịn được kinh ngạc hỏi một câu: “Thật sao? Một mình con?”
Ánh mắt của Lam Thiên Hạo vô ý nhìn cô gái đang ăn sáng, lập tức gấp gáp lên, giọng nói càng thêm chắc chắn nói: “Mẹ, con thề con đảm bảo không có làm bất kì chuyện gì có lỗi cả.


Lam Sơ Niệm tất nhiên nghe thấy rồi, nhưng cô không tin.

“Được rồi, đi ăn sáng thôi! Vừa hay ba con đi tập thể dục ở ngoài chưa về, con ăn trước đi, mẹ đi tắm thay quần áo đã.

” Nói xong, mẹ Lam liền rời đi.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai anh em.

Lam Thiên Hạo ngồi xuống ở đối diện Lam Sơ Niệm, ánh mắt sâu xa của anh lúc này có chút dè dặt nhìn cô gái đang nghiêm túc ăn sáng phía đối diện.

“Sơ Niệm, em lúc nào lại yên lặng như vậy thế?” Lam Thiên Hạo trêu đùa hỏi.

Lam Sơ Niệm ngắng đầu, đôi mắt to trong veo liếc qua: “Anh cả, anh có thể lừa mẹ nhưng không lừa được em đâu, em biết tối qua anh thuê phòng ở khách sạn rồi.


Tim của Lam Thiên Hạo lập tức đập mạnh hai cái, đối diện với đôi mắt trong veo, giống như hai con dao vậy, trực tiếp đâm vào trái tim anh.

“Em nha đâu này đừng nói bừa nữa, ai thuê phòng chứ?”
Hô hấp của Lam Thiên Hạo có chút gấp gáp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui