Lam Sơ Niệm ngòi trên giường, lúc này trong đầu cô toàn là ánh mắt ngưỡng mộ Nhiếp Nhân Nhân của anh cả, như thể chỉ cần Nhiếp Nhân Nhân cười thêm hai lần nữa anh cả sẽ yêu cô ta vậy.
Bởi vì Nhiếp Nhân Nhân lớn lên rất có khí chất, trông rất nữ tính, có lẽ cô ta chính là kiểu phụ nữ mà đàn ông thích nhất, vừa quyến rũ lại dịu dàng.
Lam Sơ Niệm đột nhiên lại nghĩ, hình như từ nhỏ đến lớn, tính cách cô đã vô cùng nghịch ngợm, như một mụ điên vậy, làm sao có thể so sánh với Nhiếp Nhân Nhân này chứ?
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh xắn của Lam Sơ Niệm bỗng nhiên đỏ bừng.
Cô đang suy nghĩ lung tung gì vậy chứ? Tại sao cô lại tự so sánh mình với Nhiếp Nhân Nhân chứ?
Đúng lúc này, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ, cô vội hỏi: “Ai đấy?”
“Là anh đây!” Một giọng nam quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào.
Nhịp tim của Lam Sơ Niệm lập tức tăng nhanh hơn, cô có chút bi rối bước đến bên cạnh cửa, nói với người ở bên ngoài: “Anh cả, có chuyện gì không ạ?”
“Em khoá mình ở trong phòng một mình làm gì vậy?” Lam Thiên Hạo tò mò hỏi, anh cũng có chút lo lắng cho cô.
Bởi vì cô là người rất ham vui, thích náo nhiệt, vừa rồi trong phòng khách cô lặng lẽ chạy đi khiến anh rất lo lắng.
“Em… em không sao đâu! Anh cả, anh đi tiếp Nhiếp tiểu thư đi! Em nghỉ ngơi một chút.” Lam Sơ Niệm nói vọng ra bên ngoài.
Người đàn ông ngoài cửa khẽ nhíu mày, tay anh đặt lên khung cửa phòng cô, không hề có ý định rời đi.
“Mở cửa!”Anh bắt đầu dùng giọng điệu đầy bá đạo ra lệnh.
Lam Sơ Niệm ở bên trong bị doạ sợ, nhanh chóng mỏ cửa ra.
Cô lộ ra cái đầu nhỏ nhìn người đàn ông ngoài cửa từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô: “Anh cả, anh có chuyện gì sao?”
Lam Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, anh cũng không biết mình làm sao nữa, anh chỉ không muốn cô trồn đi một mình.
“Không có gì, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.
Em muốn ra ngoài hay muốn anh vào trong?” Lam Thiên Hạo liếc nhìn căn phòng màu hồng đáng yêu của cô.
Nhịp tim của Lam Sơ Niệm không khỏi đập nhanh hơn.
Bởi vì bây giờ cho dù Lam Thiên Hạo có nói gì với cô, cô cũng không thể coi đó là lời nói giữa anh em với nhau nữa, thậm chí cô còn có cảm giác rất kỳ lạ.
Dù sao, cô cũng đã nghe lén được ba mẹ nói chuyện với nhau, nói anh cả thích cô.
Có phải ba mẹ nhằm rồi không? Làm sao anh cả lại thích cô được chứ? Lam Sơ Niệm vẫn nghĩ, chắc hẳn ba mẹ cô đã hiểu lầm tình cảm của anh cả dành cho cô.
Lam Sơ Niệm đành đi ra khỏi phòng, sau đó cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn anh nói: “Anh cả, sao anh không ở cùng Nhiếp tiểu thư! Chị ấy đang ở trong phòng khách một mình sao?”
“Em rất hy vọng anh ở cùng cô ta sao?” Lam Thiên Hạo đột nhiên hơi cúi xuống, nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi.
Lam Sơ Niệm bị anh làm cho có chút bối rối, cô né tránh ánh mắt anh, cắn môi nói: “Nhiếp tiểu thư là do mẹ dẫn về để gặp anh mà.
Anh không thể để chị ấy một mình! Như: vậy không lịch sự chút nào.”
“Vậy em hy vọng cô ta sẽ trở thành chị dâu của em sao?”
Lam Thiên Hạo đột ngột tiến sát lại gần cô.
Lam Sơ Niệm lập tức trợn tròn mắt, cô không biết nên trả lời câu hỏi này của anh như thế nào, đây đương nhiên không phải là việc cô có thể quyết định!
Thấy cô rũ mắt xuống không lên tiếng, Lam Thiên Hạo đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Được, nếu như em đã muốn có chị dâu như vậy, anh sẽ cố gắng nhanh hét sức có thể tìm cho em một cô.”
Lam Sơ Niệm sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của anh đi xuống lầu, tim cô chọt thắt lại, dường như có chút nhói đau.
Lam Sơ Niệm nhìn người đàn ông đi xuống lầu, cô cắn môi, đầu óc cô có chút loạn.
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là câu nói vừa rồi của Lam Thiên Hạo, anh nói anh sẽ nhanh hết sức có thể tìm cho cô một người chị dâu.
Dưới lầu, Nhiếp Nhân Nhân nhìn thấy Lam Thiên Hạo đi xuống lầu, lập tức có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.
Cô ấy nhìn anh nói: “Anh Lam, anh bận xong rồi sao?”
*Ừm.” Lam Thiên Hạo một tay đút túi, trả lời một cách lơ đễnh.
“Anh Lam, vừa rồi em thấy trong vườn nhà anh có rất nhiều giống hoa quý hiếm.
Em muốn đi tham quan một chút, anh có thể đi cùng em không?” Nhiếp Nhân Nhân đầy mong đợi hỏi.
“Được! Đi thôi!” Lam Thiên Hạo cũng không từ chối.
Nhiếp Nhân Nhân lập tức vui vẻ đi theo anh.
Mà lúc này ở trong bếp, bà Lam nhìn thấy đôi trẻ cùng nhau đi ra ngoài thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có phải con trai vừa ý cô bé đó rồi không?
Lam Sơ Niệm trở về phòng, cô càng thêm chán nản đi ra ngoài ban công, cô thở dài, cô không hiểu vừa rồi tại sao anh cả lại tức giận chứ?
Lam Sơ Niệm chống cằm ngắm vườn hoa bên dưới.
Lúc này, cô vừa hay nhìn thấy hai bóng người đang từ con đường lát đá xanh chằm chậm bước ra.
Mắt cô khẽ trừng to lên, anh cả đang đi dạo cùng Nhiếp tiểu thư sao?
Trong vườn, Nhiếp Nhân Nhân đang đi một đôi giày cao gót, lúc này, đi trên con đường mòn lát đá cuội, trong đầu cô ấy bắt đầu loé lên một vài ý nghĩ.
Nhìn bóng lưng rộng lớn vững chải của người đàn ông trước mặt, đôi mắt cô ta lóe lên một chút tâm cơ.
*ÁI” Cô ta lảo đảo, cơ thể rướn về phía trước, đôi tay gầy gquộc của cô ta cũng giả vờ vì hoảng sợ mà ôm lấy eo người đàn ông, má cô áp vào lưng anh.
Lam Thiên Hạo ngay lập tức thẳng người không động đậy.
Hai tay Nhiếp Nhân Nhân ôm chặt lấy eo anh, cả người cô ta dán sát vào lưng anh hết mức có thể, để anh cảm nhận được sự mềm mại của cô ta.
“Đau quá, em bị vấp.” Nhiếp Nhân Nhân lập tức đổ lỗi cho hòn đá trên mặt đất.
Còn ở trên ban công lầu ba, Lam Sơ Niệm nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt trừng to đôi mắt trong veo, bởi vì cô không nhìn thấy chân của Nhiếp Nhân Nhân bị vấp, cô chỉ tưởng là cô ta chủ động ôm lấy Lam Thiên Hạo.
Nhiếp tiểu thư này gắp gáp muốn thành đôi với anh cả như vậy sao?
Ban nãy khi Lam Thiên Hạo bước ra ngoài đã nhìn thấy Lam Sơ Niệm đang nhìn xuống phía anh từ ban công tầng ba.
Lúc này đây, anh không hè từ chối cái ôm của Nhiếp Nhân Nhân mà chỉ đứng im vậy một lúc.
Ngay sau đó, anh cong môi cười, vươn tay mở tay Nhiếp Nhân Nhân ra, quay lại nhìn cô ta, nhẹ nhàng hỏi: “Có bị trầy ở đâu không?”
“Có hơi đau.” Nhiếp Nhân Nhân thấy anh quan tâm thì ngay lập tức lộ ra vẻ đau đớn.
Lam Thiên Hạo hỏi: “Cô còn có thể đi không? Chỉ bằng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Em… hình như em không tự đi được.” Nhiếp Nhân Nhân đương nhiên mong được sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất từ anh, chẳng hạn như đau lòng cho cô ta, quan tâm đến cô ta, tốt nhất là bế cô ta trở lại phòng khách, sau đó bôi thuốc cho cô ta.
Sau đó, người đàn ông vậy mà thoả mãn hết mọi kỳ vọng của cô ta.
“Được rồi, vậy cô đứng vững đừng động đậy, tôi bế cô trở lại phòng khách nghỉ ngơi.” Lam Thiên Hạo nói xong, ngồi xổm người xuống, hai tay vươn ra ôm ngang cô ta lên, nhẹ nhàng đi trong vườn hoa.
Trên tầng ba, Lam Sơ Niệm nhìn thấy một cảnh này mà như chết lặng, cô nhìn Nhiếp Nhân Nhân đang ôm cổ anh cả, ánh mắt cô ta hừng hực lửa tình, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Hai người họ yêu nhau rồi.
Lam Sơ Niệm lập tức trở về phòng, cô cảm thấy lồng ngực thắt lại, như bị đá đè lên khiến cô không thở nồi.
Anh cả thích Nhiếp tiểu thư sao? Lam Sơ Niệm vẫn đnag nghĩ đến chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, cô không khỏi nở nụ cười chua xót, ba mẹ cô còn lo là anh cả nảy sinh tình cảm không nên có với cô, rõ ràng lo lắng của họ là không cần thiết.
Trong phòng khách, bà Lam vừa đi ra khỏi bếp thì thấy con trai mình cùng Nhiếp Nhân Nhân quay lại, bà sửng sốt, mặt già cũng đỏ bừng lên, con trai nay chủ động quá!
Có phải bọn nó phát triển nhanh quá rồi không? Người lớn tuổi cứ hay lo này lo nọ, chuyện tình cảm này không phát triển như bình thường, quá nhanh đi!
Sau khi Lam Thiên Hạo ẳm Nhiếp Nhân Nhân đặt lên ghế sofa thì đi lấy hộp thuốc.
Mặc dù anh biết người phụ nữ này đang giả vờ, nhưng anh muốn tiếp tục diễn.
Làm cho.
cô nhóc trên lầu xem, cho cô biết là anh tìm chị dâu cho cô dễ như trở bàn tay.
“Nhân Nhân, cháu bị sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? “Bà Lam lo lắng hỏi ngay.
“Dì à, cháu không sao, chỉ là vừa nãy cháu ở trong vườn vấp phải hòn đá nên bị trật chân một chút thôi.” Nhiếp Nhân Nhân nhanh chóng giải thích, ở trước mặt các người lớn, cô ta vẫn phải ra vẻ một chút.
*Ò, ra là vậy! Vậy để Lam Thiên Hạo xem cho cháu, đừng để chân bị thương.” Bà Lam không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra con trai bà vẫn còn có chừng mực.
Lam Thiên Hạo cầm theo hộp thuốc đi qua, xoa cho Nhiếp Thân Thân một ít thuốc lên vị trí vết thương mà Nhiếp Nhân Nhân chỉ.
Sau khi cất hộp thuốc lại, bà Lam bước ra nói: “Con đi gọi Sơ Niệm xuống đây đi! Đến giờ ăn tối rồi.”
Ba Lam lúc này cũng mới vừa về, bà Lam đã nói trước với ông, vậy nên lúc này vừa vào đã thấy có một cô gái đang ngồi trên ghế sofa, ông cũng rất ôn hoà chào hỏi.
“Cháu chắc là Nhân Nhân nhỉ?”
“Cháu chào chú ạ.” Nhiếp Nhân Nhân ngay lập tức thể hiện vẻ lịch sự của mình, mà trong lòng cô ta lúc này đang rất vui vẻ.
Cô ta cảm thấy là, Lam Thiên Hạo hình như có vẻ thích cô ta.
“Chào cháu.” Ba Lam nhìn thấy Nhiếp Nhân Nhân có khuôn mặt thanh tú, trông có vẻ là một cô gái có phúc khí, ông cũng rất thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...