“Là như này, hình như Kỳ Lương đột
nhiên bị phong sát, tất cả quảng cáo và
dự án phim của cậu ấy đều dừng lại.
Hôm
qua cậu ấy còn uống say khướt ở nhà chị,
suýt chút nữa phải vào bệnh viện.”
“Cái gì? Sao lại vậy được?” Đường Tư Vũ
hết sức kinh ngạc.
“Chị cũng không biết, chị hỏi cậu ấy thì
cậu ấy không nói, nhưng chị nhìn ra là
cậu ấy thật sự rất suy sụp.
Rốt cuộc là ai
đã phong sát cậu ấy chứ?” Diệp Du cũng
không biết phải xử lý như: thế nào.
Trong đầu Đường Tư Vũ lúc này đột nhiên
nghĩ tới gương mặt của Hình Liệt Hàn, có
khi nào là anh ta?
Nhưng sao anh ta lại phải phong sát Kỳ
Lương, chẳng có lí do gì cả!
“Chị Diệp, Kỳ Lương có biết là ai đã
phong sát anh ấy không? Anh ấy có đắc
tội gì với ai không?”
“Chị đoán là lần trước người trong hậu
trường chụp ảnh hai người thôi.
Chị cũng
băn khoăn suốt là người nào.
Em biết ai
không?”
“Em biết, có khả năng là cha của con trai
em.” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút ngại
ngùng.
“Cha của con trai em? Anh ta cho người
xóa bức ảnh đó? Em có thể cho chị biết
cha của con trai em là ai không? Anh ta
tên là gì?” Diệp Du trước giờ không hề
biết mối quan hệ giữa Đường Tư Vũ và
Hình Liệt Hàn.
Đường Tư Vũ cũng không muốn giấu
diếm, đành nói: “Anh ta tên là Hình Liệt
„
Hàn.
“Cái gì? Anh ta là cha của con trai em?
Trời đất ơil Chẳng trách Kỳ Lương đột
nhiên bị phong sát, vậy nhất định là Hình
Liệt Hàn làm rồi.
Kỳ Lương tội nghiệp,
chắc chắn cậu ấy biết là do Hình Liệt Hàn
làm rồi.”
Đường Tư Vũ vừa đi về nhà vừa không
hiểu hỏi: “Nhưng tại sao Hình Liệt Hàn lại
phải phong sát anh ấy?”
“Tư Vũ, em còn không biết sao? Em là mẹ
của con anh ta, đương nhiên anh ta
không muốn mẹ của con mình có tin đồn
với nghệ sĩ rồi.”
“Nhưng anh ta xóa những bức hình đó
chẳng phải được rồi sao?” Đường Tư Vũ
là người trong cuộc nhưng rất mơ hò.
Còn Diệp Du chỉ cần nhìn một chút liền
hiểu, cô cười khổ: “Lí do không phải đã
quá rõ ràng rồi sao? Anh ta chắc chắn đã
biết Kỳ Lương thích em, mà qua những
tắm hình đó có thể thấy Kỳ Lương thật sự
thích em mà.
Tư Vũ à, nếu chị đoán
không nhằm thì Hình Liệt Hàn cũng thích em.
“Ay, không có chuyện đó đâu chị.” Đường
Tư Vũ vội phủ nhận, nhưng cô muốn nói
rằng người đàn ông này tính chiếm hữu
rất cao, hơn nữa lòng dạ lại hẹp hòi.
Vì thế, như vậy xem ra anh ta vừa xóa hết
ảnh vừa cho người phong sát Kỳ Lương,
những việc này anh ta hoàn toàn có thể
làm được.
Diệp Du trong lúc tìm nguyên nhân liền
tha thiết khẩn cầu: “Tư Vũ à, em có thể
giúp Kỳ Lương không? Cậu ấy không dễ
gì mới có được ngày hôm nay, nếu
nguyên nhân là do tin đồn giữa em và cậu
ấy thì thật sự không công bằng với cậu ấy
chút nào cả.”
“Em giúp như thế nào bây giờ?” Đường
Tư Vũ cũng không muốn sự nghiệp của
Kỳ Lương bị phá hủy, những ca khúc của
anh ấy rất tuyệt vời, những bộ phim cũng
đều bán hết vé, anh ấy đáng lẽ là người
rất có tiền đồ.
“Em đi cầu xin Hình Liệt Hàn đi, bảo anh
ta tha cho Kỳ Lương! Chuyện này chỉ có
em mới có thể giúp được thôi.” Diệp Du
lên tiếng.
Đường Tư Vũ thầm kêu khỏ, tối qua cô
còn cho anh ta một cái tát, lẽ nào hôm nay
lại phải cầu xin anh ta ư?
“Em…” Đường Tư Vũ cắn môi.
“Xin em đấy, Tư Vũ, giúp cậu ấy đi! Không
thì cậu ấy coi như xong.” Diệp Du ở đầu
dây bên kia thật lòng nhờ vả.
Đường Tư Vũ nào có thể từ chối! Hơn
nữa, chuyện này lỗi không phải ở Kỳ
Lương mà ở người nhân viên đã chụp lén
kia.
Kỳ Lương cũng chẳng có lỗi gì với cô,
cô thật sự không thể để anh ấy vì chuyện
này mà ảnh hưởng đến sự nghiệp được.
“Được rồi.
Em sẽ cầu xin Hình Liệt Hàn,
chị cứ cố gắng động viên Kỳ Lương đi,
chuyện này em sẽ giúp đến cùng.” Đường
Tư Vũ bảo đảm.
“Tốt quá rồi.
Có em giúp cậu ấy, Kỳ
Lương sẽ rất mau phán chắn trở lại.” Diệp
Du thở phào.
“Chuyện này căn bản không phải do anh
ấy!” Đường Tư Vũ lại cảm thán một tiếng.
“Được rồi Tư Vũ, chị thay mặt Kỳ Lương
cảm ơn eml” Diệp Du nói.
“Không sao đâu, em nên làm mà.” Đường
Tư Vũ đáp: “Vậy em tắt máy đây, có gì em
sẽ liên lạc với chị sau.”
“Được rồi!”
Đường Tư Vũ cầm trên tay chiếc điện
thoại đứng dưới lầu trầm tư suy nghĩ rằng
bây giờ cô phải cầu xin Hình Liệt Hàn như
thế nào thì anh ta mới bỏ qua cho Kỳ
Lương?
Cầu xin anh ta vào lúc này là chuyện cô
không muốn làm nhất bởi vì anh ta không
phải là người dễ xin xỏ.
Cầu xin anh ta sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Hơn nữa qua cái tát tối qua nhất định anh
ta sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện để trao đổi
lời cầu xin này.
Thế nhưng, Kỳ Lương thật sự quá oan
ức.
Đường Tư Vũ đắn đo suy nghĩ một lúc
cô quyết định phải bình thường hóa quan
hệ với Hình Liệt Hàn trước rồi đến trưa
anh ta về ăn cơm thì nói sau.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hình Liệt Hàn.
“Alol” Hình Liệt Hàn nhắc máy, hình như
đang lái xe.
Đường Tư Vũ lập tức dùng giọng điệu
vừa thoải mái vừa vui vẻ hỏi, âm thanh rất
ngọt ngào: “Alo, trưa nay rảnh không?
Cùng nhau ăn cơm được chứ?”
Đầu dây bên kia nhẹ cười đắc ý: “Muốn
cầu xin tôi điều gì hả?”
“Sao… sao anh biết?”
“Chỉ khi cầu xin tôi cô mới nói cái giọng đó
thôi.
Nói đi, có chuyện gì?” Hình Liệt Hàn
nắm rõ cô như lòng bàn tay.
“Thì là…về ăn cơm đi rồi nói.
Anh lái xe
đi”
“Được, 11 giờ trưa nay cô tới công ty đợi
tôi.
“Được thôi!” Đường Tư Vũ còn có thể nói
không sao?
Bây giờ là cô đang cầu xin anh ta.
Nghe giọng anh ta có vẻ rất đắc trí.
Đường Tư Vũ hít nhẹ một hơi, chuyện này
không phải vì người khác cô cũng không
bao giờ cầu xin anh ta.
Nhưng ngoài anh ta ra thì đâu còn ai có
quyền để xử lí chuyện đó, cứu cho tiền đồ
của Kỳ Lương?
Đường Tư Vũ đi đến xe bên cạnh, mở
cửa xe ra ngồi vào, thấy xe trợ lý riêng
của Hình Liệt Hàn lái xe tới, anh ta tới để
dọn nhà cho người đàn ông này, còn có
quần áo được giặt khô của anh ta.
Bây giờ vẫn còn sớm nên Đường Tư Vũ
vẫn thư thả lái xe đi.
Cô bắt đầu nghĩ trưa
nay nên đưa anh đi ăn ở đâu, người đàn
ông này nhà hàng bình dân chắc chắn
anh ta không đi, không chừng hôm nay cô
sẽ mắt một khoản tiền lớn đây.
Đường Tư Vũ nghĩ một hồi rồi tìm ra một
nhà hàng cao cấp ở gần công ty anh đặt
một phòng riêng rồi cô mới lái xe về phía
công ty anh.
Công ty người đàn ông này rất lớn, là cả
một tòa nhà biểu tượng của thành phố.
Lần trước cô cũng đã từng vội vã đến một
lần khi tới tìm con.
Bây giờ đứng trước tòa
nhà này, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà chọc
trời khiến cỗ cô mỏi rời.
Đồng thời, cô cũng nhận thức được rằng
người đàn ông này không phải là một
người có tài năng bình thường, vì hàng
ngày cô chỉ thấy biểu cảm vô kỷ luật,
buông thả của anh.
Nếu như anh không
có khả năng thì sao lại có thể xây dựng
lên một công ty lớn như này được?
Đường Tư Vũ bước vào đại sảnh rồi ngồi
trên một chiếc ghế sofa bày sẵn ở đó.
Cô
lấy một cuốn tạp chí thị trường và một
quyền lịch sử hình thành và phát triển tập
đoàn Hình Thị, tập đoàn này đã đi đến đời
thứ ba.
Người nhà họ Hình hầu như đều
thuộc gen di truyền làm trong giới kinh
doanh, vì đã trải qua sáu đời, hơn nữa
công ty ngày càng phát triển thịnh vượng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...