“Không được! Tôi vẫn chưa nói với bà ngoại sự thật về cái chết của ba mẹ tôi.
Bà vẫn đang hiểu lầm về người nhà họ Kiều các anh.” Trang Noãn Noãn lo lắng nói.
Một tia bối rối thoáng qua trong mắt Kiều Mộ Trạch, nếu ba mẹ cô thực sự có liên quan với ba anh, vậy bà ngoại của cô chắc chắn biết chuyện gì đó!
Vậy nên, anh bắt buộc phải đi gặp bà ngoại cô.
Bây giờ, chú của anh là Kiều Huy Dương không nói về những chuyện năm đó nữa, mà anh cũng chưa sẵn sàng để nhắc đến chuyện đó trước mặt ba mình.
Vậy thì, bà ngoại của Trang Noãn Noãn có lẽ sẽ biết gì đó chăng?
“Nếu em lo lắng rằng bà của em không thích tôi thì em không cần phải nói cho bà ấy biết thân phận thật của tôi.
“
Trang Noãn Noãn ngơ ngác, cảm giác được một bóng người đang tiền đến gần cô, người đàn ông nheo mắt dạy cô: “Em có thể nói, tôi là bạn trai của côem tùy ý đặt cho tôi một cái tên nữa là được.”
Trang Noãn Noãn biết bà ngoại không bao giờ xem tin tức, cho nên bà sẽ không biết bộ dạng của Kiều Mộ Trạch trông như thế nào.
Nếu dùng cách này, quả thực có thể lừa được bà.
Thế nhưng… làm vậy cũng không tốt lắm!
“Ách! Không được đâu! “Cô lắc đầu.
“Tôi ở bên cạnh em, càng có thể dẫn dụ những người đứng sau lộ diện ra.” Kiều Mộ Trạch đành phải lấy chuyện này ra để thuyết phục cô.
Trang Noãn Noãn không khỏi ngẫm nghĩ một chút, sau đó ngắẳng đầu lên hỏi: “Thật vậy sao? Thật sự có thể dẫn dụ những người đứng sau lộ diện ra sao?”
Kiều Mộ Trạch nhìn vào đôi mắt trong veo và đầy mong đợi của cô, trái tim anh như bị sợi dây vô hình siết chặt, anh như bị sự lo lắng vây lấy.
Anh chỉ muốn được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cho cô, nhưng anh không thể không nói dối cô hét lần này đến lần khác Anh biết, sau này cô biết được sự thật thì mỗi câu nói lúc này của anh sẽ trở thành một con dao đâm xuyên trái tim cô.
Đồng thời, con dao này sẽ biến thành con dao hai lưỡi rồi đâm ngược lại xuyên tim anh.
Anh cầu trời rằng cả đời này cô cũng không biết được chân tướng, để anh dùng cả đời của mình thay ba chuộc tội với cô.
“Ừm! Để tôi đi theo bảo vệ em.” Giọng Kiều Mộ kiên định mà trầm thấp.
Trang Noãn Noãn cũng không cố chấp nữa, cô gật đầu nói: “Được.” Nói xong, cô lại lo lắng nhìn anh: “Vậy anh có thời gian không? Tôi có thể sẽ phải ở lại khoảng một tuần.”
“Có.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, vì cô thì bao nhiêu thời gian anh đều có thể rút ra được.
“Vậy đề tôi đi đặt vé máy bay.” Trang Noãn Noãn rất nóng lòng muốn gặp bà ngoại.
“Không cần, ngồi máy bay riêng của tôi đi.” Kiều Mộ Trạch ngăn cô lại.
Trang Noãn Noãn sững sờ, cô quên mắt người đàn ông này có máy bay riêng để đi du lịch, cô có chút ngượng ngùng nói: “À! Được!”
“Vậy khi nào thì có thể đi?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.
“Bất cứ lúc nào.”
Trang Noãn Noãn vốn đã muốn nhanh chóng đi, vừa nghe lời này, mắt lập tức sáng lên vui sướng: “Thật sao? Vậy.
ngày mai đi được không?”
Kiều Mộ Trạch quay lại vừa hay chạm phải đôi mắt to lắp lánh như ngôi sao của cô, anh có một loại cảm giác không thể nào từ chối cô, chỉ muốn chiều chuộng cô.
Anh gật đầu nói: “Được.”
Sau bữa tối, Trang Noãn Noãn trở về phòng sắp xếp hành lí, cô đặc biệt chọn ra những bộ quần áo ngày thường đơn giản nhất, cũng đem theo những dụng cụ cần thiết để cải trang.
Dinh thự nhà họ Lam.
Lam Sơ Niệm ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Lúc này ba mẹ đều đã chuẩn bị đi ngủ rồi, cô đột nhiên nghĩ, ước gì anh cả vẫn còn ở đây.
Cô vừa bật máy tính lên liền nhận được tin nhắn từ anh hai, Lam Thiên Thần sắp về nước rồi, anh ấy đang chuẩn bị quà cho cô! Anh ấy gửi một vài thứ qua để cô tự chọn.
Lam Sơ Niệm xem lước qua rồi chọn ra một con búp bê xinh đẹp: “Anh hai, em muốn cái này.”
“Ừm, đến lúc em đến đón anh, anh sẽ tặng cho em.” Lam Thiên Thần lập tức đáp lại.
“Dạ!” Lam Sơ Niệm nở một nụ cười hạnh phúc.
“Anh cả có ở nhà không? Anh ấy có chăm sóc tốt cho em không đó?”
“Anh cả dọn ra ngoài ở rồi.”
“Tại sao? Không phải anh ấy có trách nhiệm chăm sóc em sao? Tại sao anh ấy lại bỏ mặc em dọn ra ngoài sống như vậy?”
Lam Sơ Niệm nghĩ đến bí mật của anh cả, bây giờ cô sẽ chưa nói cho người nhà biết đâu, cô cười nói: “Anh ấy nói gần đây rất bận, biệt thự của anh ấy gần công ty hơn.”
“Ừm, đợi anh về, cả nhà ta cùng đoàn tụ “
Cuộc nói chuyện giữa Lam Sơ Niệm và anh hai kết thúc, cô lại tiếp tục ngắn ngơ.
Lúc này trong đầu cô chỉ có một vấn đề duy nhát, cô gái mà anh cả phải lòng trông như thế nào? Làm nghề gì? Anh cả thích cô ấy đến mức nào mới viết ra những lời bi thương như vậy?
Lam Sơ Niệm nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, cô phải điều tra rõ chuyện này, xem xem người anh cả thích là ai.
Ngày mai cô sẽ lén đến công ty một chuyến, thăm dò xem xem.
Tại biệt thự của Lam Thiên Hạo, giờ phút này, anh cũng đang mắt ngủ, anh lắc ly rượu đỏ trong tay, thưởng thức cảnh đêm ngoài ban công.
Ánh mắt của anh bắt giác rơi về một hướng.
Đó là hướng dinh thự nhà họ Lam.
Trong ánh mắt anh lập loè sự bắt lực, cay đắng.
Trang Noãn Noãn từ sáng sớm đã chuẩn bị xong hành lí rồi, tối hôm qua cô đã tra được sân bay cách nhà bà ngoại gần nhát, hiện tại chỉ cần chờ máy bay riêng của Kiều Mộ Trạch xác nhận thời gian khởi hành nữa là xong.
Cô ngồi trong phòng khách, đợi anh thức dậy.
Tám giờ rưỡi, cô nghe thấy tiếng người đàn ông từ trên lầu đi xuống, trên tay anh còn xách theo một hộp quà màu xám.
Trang Noãn Noãn lập tức vui mừng nhìn anh: “Khi nào thì chúng ta có thể đi?”
“Máy bay mười giờ sẽ bay, ăn sáng xong liền đi.” Kiều Mộ Trạch thấy cô đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi.
Trang Noãn Noãn rất phấn khích, mang một loại tâm lý vô cùng thoải mái khi đi du lịch, điều này khiến đôi mắt cô tràn ngập sự vui mừng.
Hai người ăn sáng ở một quán ăn sáng gần sân bay, ăn xong, lúc 9h30 liền đi qua cửa kiểm tra an ninh, đến phòng chờ VỊP nghỉ ngơi.
Mười giờ đúng, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn Boeing 787 màu trắng xanh kết hợp được nối với đường ống, Trang Noãn Noãn đi theo người đàn ông lịch lãm điềm đạm trước mặt bước lên phi cơ riêng, sẵn sàng xuất phát đi đến thành phó mà bà ngoại đang ở.
Suốt hai giờ bay, Trang Noãn Noãn tận hưởng sự chăm sóc ân cần và ấm áp của tiếp viên hàng không, mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh chỉ đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bởi vì cô không biết, người đàn ông này vì để dành ra thời gian đi cùng cô mà đêm qua đã làm việc cật lực.
Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Kiều Mộ Trạch mới tỉnh dậy, anh mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời ngắm nhìn cô gái bên cạnh cửa sổ.
Cô chống cằm, một bên gương mặt mềm mại của cô được tắm trong ánh nắng, vô cùng xinh đẹp.
Anh không khỏi ngắn ngơ vài giây.
Trang Noãn Noãn cảm thấy máy bay đang đáp xuống, cô muốn xem anh đã tỉnh lại hay chưa, vì vậy cô không khỏi quay đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt thâm sâu khó lường.
Anh không chỉ đã tỉnh, mà còn không biết từ bao giờ đã nhìn chằm chằm vào cô.
Chạm phải đôi mắt này, Trang Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thẹn thùng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng lên.
Cô hoảng sợ né tránh ánh mắt anh rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm cảnh, dù trước mắt là biển mây tráng lệ, thế nhưng trái tim của cô đã không còn để ở đây nữa rồi.
Trong đầu cô chỉ có cảm giác ngượng ngùng không ngừng ập đến, tại sao anh cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
Khóe miệng Kiều Mộ Trạch nhếch lên nở một nụ cười, nhìn thấy cô vẫn ngây thơ như một thiếu nữ, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Ba năm trước, anh đã dặn dò Chu Đào rằng nhất định phải bảo vệ cô cho tốt, không ngờ đến ba năm sau, cô thật sự vẫn thuần khiết như nước.
Trang Noãn Noãn ngoài việc phóng khoáng biểu diễn trên sân khấu thì bước xuống sân khấu cô vẫn là một người bảo thủ.
Máy bay hạ cánh an toàn, bọn họ được một chiếc xe thương gia hạng sang đón, hai người đi thẳng về hướng nhà bà ngoại Trang Noãn Noãn.
Dọc đường đi có thể nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên khó có thể thấy được ở những đô thị phồn hoa bậc nhất.
Trang Noãn Noãn rất vui vẻ, cũng đã nửa tháng rồi từ lúc cô và bà ngoại cách biệt.
“Một lát nữa tôi đến thị trấn mua ít quà sang cho ngoại.”
Trang Noãn Noãn nói với người đàn ông bên cạnh mua rồi, đi thẳng sang đó là được.” Kiều Mộ Trạch nói.
Trang Noãn Noãn sửng sót: “Anh mua rồi sao? Mua khi nào vậy?”
“Tôi nhờ trợ lý của mình mua một ít rồi chuyển thẳng lên máy bay rồi.”
Trái tim Trang Noãn Noãn không khỏi nóng lên, cô đột nhiên có một loại cảm giác, trước mặt người đàn ông này, cô luôn là người biết sau cùng, cô đang suy nghĩ cái gì, anh cũng đều đã làm xong cả rồi.
*Cảm ơn anh.” Cô cảm động nói.
Kiều Mộ Trạch chỉ mím môi cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn làn nước xanh và núi non trong vắt ngoài cửa sổ, trong lòng anh cảm thấy rất thư thái.
Sau khi đi qua khu vực thị trấn, xe phải lái qua một con đường lầy lội, cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà nằm trơ trọi trên vùng núi hoang vu.
Ngôi nhà mang một cảm giác đã có nhiều năm tuổi, những bức tường xám xịt, mái lợp bằng ngói đen dày, bên ngoài vườn là một chiếc cổng đắp lên bằng gạch, bên cạnh một dãy hàng rào trúc, được bao quanh bởi những cây dây leo màu xanh, trông rất đơn sơ, mang đậm chát nông thôn.
Chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen dừng lại trước cửa, Trang Noãn Noãn nói với Kiều Mộ Trạch ở trên xe: “Anh chờ một chút, tôi đi xác nhận xem có phải là nhà này không.”
Trang Noãn Noãn chỉ nhớ có vẻ như là ở đây, nhưng cô cũng không chắc lắm.
Trang Noãn Noãn xuống xe, Kiều Mộ Trạch cũng đi theo sau, Trang Noãn Noãn đi về phía cổng sân, vừa đến gần công sân thì nghe thây tiêng chó sủa âm ỉ, cô lập tức bị doạ đến tái cả mặt.
Cô vội quay người lại, Kiều Mộ Trạch một tay ôm chặt lầy cô.
Từ trong một cái ổ chó nhỏ, một con chó con vừa mới cai sữa lao ra sủa hai người.
“Đậu Đậu! “Một giọng nói quen thuộc vang lên, bà của Trang Noãn Noãn bước ra từ cổng sân.
“Bà ngoại!” Trang Noãn Noãn vui mừng kêu lên, thì ra cô không có đi nhằm đường!
Bà cụ thấy cháu gái đã đến, vui mừng khôn xiết nói: “Noãn Noãn! Cháu đến rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...