Nghe nói sẽ được ăn mì, Lam Sơ Niệm liền vui vẻ “ừm” một tiếng nói: “Dạ, anh cả, em đợi anh.”
Lam Thiên Hạo nhìn cô gái yếu ớt, dặn dò: “Đắp kín chăn trước đi đã, lát nữa anh mang lên cho em.”
“Cám ơn anh.” Lam Sơ Niệm cảm thấy anh cả thật chu đáo.
Bình thường anh cả quản cô rất nghiêm, nhưng đôi khi cô vẫn có thể cảm nhận được sự chăm sóc của anh trai mình, chẳng hạn như khi cô bị ốm.
Lam Thiên Hạo đi ra phòng khách, cởi áo vest bên ngoài để lộ ra chiếc áo sơ mỉ màu lam nhạt bên trong, dưới ánh đèn, anh giống như một công tử quý tộc.
Nhưng lúc này anh lại xắn tay áo chuẩn bị vào phòng bếp.
Lam Thiên Hạo tìm được vài gói mì trong tủ lạnh, tuy không có đồ gì tươi để nấu chung nhưng cũng có vài chai nước sốt ngon để nêm nếm.
Động tác Lam Thiên Hạo nấu mì khá là thuần thục, hiển nhiên đã không ít lần làm những việc như vậy.
Lam Sơ Niệm nằm trên giường, toàn thân yếu ớt không có sức lực, thậm chí sắc mặt cô cũng tái nhợt.
Cô đang cầm điện thoại xem tin tức giải trí, nhân tiện chờ mì của cô.
Mấy phút sau, cửa bị đẩy ra, một mùi thơm lan toả ra khắp phòng, cô lập tức hít một hơi: “Thơm quá đi!”
Lam Thiên Hạo đặt mì lên cái bàn bên cạnh ban công cho cô, nói với cô: “Mau ăn đi!”
“Vâng.”Lam Sơ Niệm liền vui vẻ đi đến ngồi xuống, dùng thìa uống một ngụm canh.
Món mì của anh cả cũng là món cô thích nhất.
Lam Thiên Hạo ngồi trên ghé đối diện cô, ánh mắt đang nhìn cô chăm chú lộ ra một chút bắt đất dĩ.
“Anh, bao giờ ba mẹ mới về vậy? Bọn họ sắp đi hết nửa vòng trái đất luôn rồi! Còn có anh hai nữa, em cũng nhớ anh ấy.”
Lam Sơ Niệm vừa ăn vừa ngắng đầu lên hỏi.
“Có thể phải một tháng nữa.
Sao vậy? Sống với anh, em không vui sao?” Lam Thiên Hạo trầm giọng hỏi.
“Đâu có! Chỉ là em nhớ bọn họ thôi mà!” Lam Sơ Niệm mím môi đỏ mọng.
Lam Thiên Hạo liếc mắt cũng có thể thấy rõ rằng cô không muốn sống với anh, vì anh quản cô quá chặt.
“Em chuẩn bị cho buồi biểu diễn như thế nào rồi?” Lam Thiên Hạo nhướng mày hỏi.
Lúc đầu anh là người duy nhất trong nhà phản đối việc cô tham gia nhóm nhạc nữ, đến bây giờ anh cũng không thích cô xuất hiện trước đám đông.
Anh tưởng rằng cô chơi một thời gian sẽ hết hứng thú, nào biết rằng nhóm nhạc nữ của cô lại rất nổi tiếng, bây giờ nó đã đạt đến trình độ tổ chức concert riêng luôn rồi.
“Chuẩn bị cũng xong cả rồi, anh cả đừng lo, em nhất định sẽ làm theo lời anh nói, tuyệt đối không mặc quần đùi, quần cạp trễ, áo hở rốn.” Lam Sơ Niệm đảm bảo.
Lam Thiên Hạo gật đầu: “Em biết vậy là tốt.”
“Anh, em thật sự rất thích hát và nhảy, anh ủng hộ em đi mà, nhé?” Ánh mắt Lam Sơ Niệm khẩn cầu tha thiết.
Lam Thiên Hạo nhìn ánh mắt đáng thương của cô, khóe miệng khẽ nhéch: “Hiện tại em có thể nhảy nhót, nhưng sau sinh nhật 24 tuổi, em phải tính đến chuyện rời khỏi nhóm nhạc nữ đi.”
Đây là yêu cầu của anh, cô vẫn còn hai năm nữa.
Lam Sơ Niệm cắn môi, mặc dù cô đã từng đối chọi lại anh, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi Đợi cô 24 tuổi đi rồi tình tiếp!
Ăn xong mì, Lam Sơ Niệm tắm rửa đi ngủ.
Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy ra, Lam Thiên Hạo đứng ở cửa, cần thận ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, còn sờ cô xem có còn sốt hay không.
Lam Sơ Niệm ngủ rất say, hoàn toàn không biết nửa đêm có người khác thức dậy quan tâm cô.
Sáng sớm.
Trang Noãn Noãn vừa rửa mặt nước ấm, thay quần áo xong thì xe của Lam Sơ Niệm đã đợi cô ở dưới lầu rồi.
Cô ngồi vào xe, hai người trò chuyện về bữa tiệc ngày hôm qua.
“Noãn Noãn, sao cậu về nhà được vậy? Không phải cậu gọi taxi đấy chứ?”
Trang Noãn Noãn vội vàng lắc đầu: “Không phải, mình gặp phải một vị khách, anh ta đưa mình về nhà.”
“Thật là một vị khách tốt bụng!” Lam Sơ Niệm cười nói.
Trang Noãn Noãn cười khổ trong lòng, tốt bụng sao? Cô rõ ràng đã bị người đàn ông này nhét vào trong xe của anh.
Đến công ty, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đều đã đến, Diệp Mạn Ni nhìn Trang Noãn Noãn, ánh mắt có chút đe doạ hỏi: “Noãn Noãn, tối hôm qua cô đi về cùng ai đấy?”
“Mình tự mình về.”Trang Noãn Noãn nuốt nước bọt.
“Tại sao ngay sau khi cô rời đi, Kiều Mộ Trạch cũng đi theo chứ? Có phải hai người đã hẹn nhau cùng về không?” Lâm Thiến ở một bên châm chọc hỏi.
“Mình không có! “Trang Noãn Noãn có chút chột dạ phản bác lại “Còn nói không có, có người thấy kia kìa, cô còn dám nói dối.”
Diệp Mạn Ni cố ý gạt cô.
Trang Noãn Noãn vốn đã có chút chột dạ, bị lửa như Vậy, cô lập tức đỏ mặt nói: “Mình không hề muốn để anh ta đưa mình về, là tự anh ta muốn đưa mình về.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ghen ghét đố kị chết được, không ngờ Kiều Mộ Trạch lại đưa cô về nhà.
Lam Sơ Niệm cũng ngạc nhiên vui mừng nói: “Noãn Noãn, cậu và Kiều Mộ Trạch quen biết nhau à? Anh ấy là bạn tốt của anh cả mình đây!”
Trang Noãn Noãn bát lực lắc đầu: “Mình không quen biết anh ta”
“Đừng giả vờ nữa, Trang Noãn Noãn, đều là chị em tốt với nhau cả, cô làm vậy chẳng nghĩa khí chút nào.
Tõ ràng là chúng ta cùng lúc gặp được Kiều Mộ Trạch, cô dựa vào cái gì mà lại ra tay trước thế chứ?”
“Các cậu đang nói gì vậy chứ, mình không có ý gì với anh ta cả.” Trang Noãn Noãn nghe được chuyện này bị hiểu lầm thành vậy, cô sắp ngã quy đến nơi rồi.
Ngay cả khi trên thế giới chỉ còn lại một mình Kiều Mộ Trạch là đàn ông, cô cũng sẽ không thích anh.
“Cô đừng có mà biện minh nữa.
Tóm lại, sau này nếu gặp được Kiều Mộ Trạch thì cô đừng ăn mảnh một mình nữa.
Dù sao người đàn ông có thân phận như anh ấy, không phải ai anh ấy cũng thích.” Diệp Mạn Ni nói xong, hất tóc quay đầu, bước tới bật nhạc lên.
Lam Sơ Niệm vỗ nhẹ vai Trang Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, cậu đừng giận, mình tin tưởng cậu không phải người như vậy.”
Trang Noãn Noãn nhìn cậu ấy cảm kích, nhưng buổi biểu diễn ` còn chưa diễn ra, không được để xảy ra cãi vả, mâu thuẫn.
Nên cho dù cô cảm thấy rất uỷ khuất, rất tức giận thì cô cũng phải nhịn xuống, bởi vì cô muốn tổ chức thành công buổỏi biểu diễn này.
Tại văn phòng của Chu Đào, anh cầm một chiếc phong bì bỏ những chiếc vé ghê VIP của buổi biểu diễn vào bên trong.
Sau đó, anh ấn vào đường dây nội bộ của trợ lý bảo anh sang đây.
Vừa đến nơi, Chu Đào đưa phong bì cho anh ta: “Anh đem năm vé này đưa sang tập đoàn Kiều thị.”
“Dạ được.” Trợ lý lập tức cầm lấy rồi ra ngoài giao vé.
Mặc dù Chu Đào biết rằng Kiều Mộ Trạch không có hứng thú với buổi biểu diễn, nhưng anh ấy lại là ông chủ lớn đằng sau, vậy nên phần quà này anh không thể tiết kiệm được.
Anh đã chọn chỗ ngồi VIP nhất dành cho khán giả cho anh ấy, hy vọng anh ấy có thể đến tham gia.
Lúc này, Chu Đào cũng nhận được thông báo có thể lên sân khấu để tập dượt, anh nhanh chóng bước vào phòng tập, vỗ tay, bảo bốn cô gái xinh đẹp sang.
“Tôi vừa nhận được tin báo.
Ngay từ bây giờ, các cô có thể lên sân khấu tập dượt, sắp xếp đội hình.
Mọi người chuẩn bị một chút, 10h30 chúng ta sẽ xuất phát.”
Tin vui thế này vẫn đáng mừng, bốn người chuẩn bị một chút rồi lên đường vào khoảng 10 giờ trưa.
Trong xe bảo mẫu, lúc đi ngang qua trước một tòa nhà cực lớn, Diệp Mạn Ni lập tức kinh ngạc nói: “Nhìn xem, đó chính là tập đoàn Kiều thị, công ty của Kiều Mộ Trạch.”
Trang Noãn Noãn nhìn sang, cảnh tượng này cô đã từng rất quen thuộc.
Khi còn học cấp ba, cô luôn bắt xe buýt sang đây để cùng ba tan làm về nhà.
Mà đến hôm nay, tuy rằng vùng đất này đã được thay đổi nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc đó.
Đôi mắt cô thoáng qua nét đau thương, buồn bã.
Cô không bao giờ tin rằng ba mẹ cô lại cùng nhau tự tử, chuyện này chắc chắn phải có một lý do bí mật nào đó, ba mẹ sao có thể nhẫn tâm bỏ cô và bà ngoại ở lại chứ?
Cuối cùng thì đoàn xe cũng đã đến được địa điểm tổ chức buổi biểu diễn lần này – Cung Văn Hoá, một địa điểm rộng lớn có thể chứa tới 50..
người, và ánh đèn lần này thuộc về họ.
Lam Sơ Niệm hưng phấn nắm chặt lấy tay Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, sân khấu lớn quá đi!”
Hiện tại, trong một đại sảnh rộng lớn trống trãi, ở giữa có một bục sân khấu siêu to, giống như sân khấu nhận giải thưởng âm nhạc vậy.
Lúc này, có kỹ sư ánh sáng đang ở đó điều chỉnh ánh đèn, nhân viên quay phim cũng đang sửa lại góc quay.
Trong mắt của Trang Noãn Noãn hiện lên sự mong đợi và phấn khích, cuối cùng thì buổi biểu diễn đầu tiên trong đời của cô cũng đã đến.
h : Bốn người ngay lập tức chuẩn bị và bước lên sân khấu, bắt đầu lần diễn tập đầu tiên.
Ngay vào lúc này, bốn cô gái ngược lại phối hợp rất ăn ý.
Dưới sự sắp xếp của Chu Đào, bắt đầu diễn tập bài hát thứ nhát.
Tuy rằng bên dưới sân khấu bọn họ đều chỉ là những cô gái bình thường, nhưng khi đứng trên sân khấu, họ lại trở thành một con người khác, trên người họ toả ra đam mê mãnh liệt và nhiệt huyết như ánh mặt trời chói lọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...