Hướng Nguyệt gọi món xong, đã trông thấy ba cô gái đó ngồi chỗ gần cửa số, nhân viên phục vụ đang gọi món giúp họ.
Hướng Nguyệt kích động thi thoảng lại săm soi về phía bọn họ, ở trước ống kính, họ đều đẹp hơn hẳn mấy người đẹp gặp bên ngoài.
Mà Hướng Nguyệt thích nhất hai thành viên trong nhóm nhạc nữ love này, một người tên Trang Noãn Noãn thì đa tài đa nghệ, dáng vẻ trong trẻo, một người khác thì là Tiểu Lam, Lam Sơ Niệm là cô gái ngoan ngoãn, mọi người đều trìu mến gọi cô ấy là mối tình đầu.
Còn hai thành viên còn lại, thì dùng hình ảnh gợi cảm, tên là Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền.
Hướng Nguyệt nhìn lén, có điều cô thấy ba nữ idol này hình như đang tranh luận điều gì đó.
Kỷ An Tâm thì hoàn toàn tập trung tư tưởng vào công việc, không có thời gian bận tâm chuyện ở xung quanh.
Lúc trà hoa hồng của cô được mang lên, cô thưởng thức một ngụm, tâm trạng rất tốt.
Ở chỗ gần cửa, ba cô gái trẻ, Lam Sơ Niệm cầm điện thoại di động, nói với hai thành viên còn lại trong nhóm: “Không hẹn Noãn Noãn ra thật hả? Không phải chúng ta bàn chuyện show diễn lần này hay sao? Đây là buổi diễn đầu tiên của chúng ta đầy.”
“Sơ Niệm, người ta đang tính bài chuồn rồi.
Bây giờ đàn chị của cô ấy là Hình Nhất Nặc đang trên đỉnh cao sự nghiệp, cô ấy không còn ngang hàng với chúng ta nữa, chẳng biết đã hot hơn chúng ta bao nhiêu lần rồi.”
“Trước đó vì yêu thích âm nhạc nên chúng ta mới họp thành một nhóm, ba năm rồi, luôn là chị em tốt, Mạn Ni chúng ta nên thông cảm bao dung cho nhau chứ.” Lam Sơ Niệm khuyên nhủ, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
“Cậu sợ cái gì, trong nhà cậu giàu đó, còn có một anh trai chiều cậu như vàng, bọn mình thì khác, bọn mình nếu bị giải tán nhóm thì sẽ chẳng còn là cái gì nữa.” Diệp Mạn Ni cười gằn một tiếng.
Lâm Thiến hút ngụm nước trái cây, ánh mắt cũng đầy vẻ trào phúng: “Cậu tốt với Trang Noãn Noãn, nhưng người ta ích kỉ, đâu có quan tâm gì cậu, nếu như cậu ta coi chúng ta là bạn bè thật thì cũng nên chia sẻ cơ hội lần hoạt động này với chúng ta chứ.”
Lam Sơ Niệm giải thích: “Mọi người hiểm lầm rồi, Noãn Noãn tham gia vì tình cảm thôi, hơn nữa, bài hát đó là sáng tác cá nhân của cậu ấy, không thuộc về công ty chúng ta, đó là công lao của cậu ấy mà.”
“Chỉ có cậu đơn giản vậy thôi, nói chung, Trang Noãn Noãn không cho chúng ta câu trả lời thích đáng thì show diễn lần này không thể nào tiến hành được.” Diệp Mạn Ni hừ lạnh một tiếng.
Kỷ An Tâm ngồi ở góc liếc mắt nhìn đồng hồ, đã năm giờ, cô khép máy tính lại, kết thúc công việc, bắt đầu hưởng thụ hương vị trà hoa.
Cô nói với Hướng Nguyệt ở đối diện: “Chúng ta cũng nên đi rồi.”
Hướng Nguyệt vẫn muôn nhìn nhóm idol nữ trẻ trung! Nghe thấy Kỷ An Tâm nói vậy, cô cười: “Kỷ tổng, còn sớm lắm.
Chúng ta ngồi thêm lát nữa đi.”
Kỷ An Tâm ngước mắt hỏi: “Tôi thấy cô cứ nhìn sang bên đó, cô quen mấy cô gái đó à?”
“Kỷ tổng, chị không quen à.” Hướng Nguyệt kinh ngạc nói.
Kỷ An Tâm hơi nhếch mày: “Tôi nên quen sao?”
“Họ là mấy idol nữ vô cùng hot, dạo này có tiếng lắm, chị chưa nghe qua bài hát của họ hả?”
Kỷ An Tâm nhìn mấy cô gái trẻ trung rạng rỡ đó, cô thật sự ngưỡng mộ một lát.
Có điều cô đã qua cái tuổi theo đuổi ngôi sao rồi, cô nở nụ cười: “Đúng là chưa nghe qua thật, có điều, tôi có thể giới thiệu cho cô một bộ phim, vô cùng bất ngờ.”
“Chị nói chắc là bộ hình Nhất Nặc diễn rồi.
Em xem hai lượt rồi.” Hướng Nguyệt cười hì hì: “Cô ấy là diễn viên nữ em thích nhất.”
Kỷ An Tâm phát hiện dạo này bản thân già thật rồi, đã không đuổi kịp bước tiến của mấy cô gái trẻ nữa.
Có điều cô cũng mới 28 tuổi thôi mà.
Kỷ An Tâm và Hướng Nguyệt ra khỏi quán cafe, xe đi theo hướng về văn phòng.
Trong phòng làm việc, Kỷ An Tâm thay lại đồ tiệc, xuống nhà để xe, để Hướng Nguyệt lái xe, lần này đi tới hướng tiệc rượu ở khách sạn.
ˆ : Kỷ An Tâm gọi điện cho Hoắc Kỳ Ngang ở trên xe, Hoắc Kỳ Ngang cũng nói anh còn có việc nên tới muộn chút, đến lúc đó sẽ gọi lại.
Kỷ An Tâm ngòi trên xe, lấy điện thoại di động ra, thầm ghi nhớ lại một vài giới thiệu tóm tắt về người phụ trách một số công ty xuất hiện tốt nay, tranh thủ giành lấy thêm sự tin trưởng của khách hàng.
Hướng Nguyệt lái xe tới bãi đỗ, có thể thấy trong biệt thự là một tòa hoa viên, đèn đuốc sáng mắt, đây là tiệc rượu tư nhân, đêm nay những người có mặt ở đây đều là người có tiếng.
Kỷ An Tâm xuất hiện khiến cho ánh mắt của những người đàn ông trong tiệc rượu sáng ngời, tuy rằng đêm nay họ cũng mời không ít cô gái dự tiệc để tăng thêm hương sắc.
Thế nhưng ở trước mặt Kỷ An Tâm những người phụ nữ này lại thiếu đi chút ý vị, sự tự tin toát ra từ trong xương cốt, nếu không có kinh nghiệm nhất định và thân phận thì sẽ không thể biểu lộ ra.
Thứ đẹp dẽ thì ai cũng thích cả, cho dù không thể có được cũng không kìm được muốn lại gần một chút.
Kỷ An Tâm cầm một chén rượu đỏ, tao nhã đi tới phía Dương tổng, chủ bữa tiệc hôm nay.
Chào hỏi ông ta, trong đó cũng có mấy vị khách cô quen, lúc Kỷ An Tâm chào hỏi cũng thăm dò tình trạng gần đây.
Trong đó có một người đàn ông, tên là Phùng Nghiêm, bản thân anh ta là một giám đốc của một công ty vô cùng thành công, ngoài bốn mươi, bây giờ đang ly hôn, là một người độc thân vàng, ánh mất anh ta dành cho phụ nữ, là một sự kén chọn vô cùng cần thận rồi.
Một cô gái trẻ trung đẹp đế, không có sức hấp dẫn đối với anh ta, vì vậy đêm nay anh ta tới một mình.
Nhưng mà Kỷ An Tâm vừa xuất hiện thì anh ta đã bị cô hấp dẫn.
Có điều, quan hệ hôn nhân giữa Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang, cũng chưa từng công khai, vì vậy mọi người không biết Kỷ An Tâm là người đã có chồng.
Mọi người đều nghĩ cô là người phụ nữ thành công, có thể trở thành người phụ trách của công ty mô giới khá lớn, thân phận phó tổng của cô, đã khiến người ta thấy cô có bản lĩnh hơn người, năng lực xuất chúng rồi.
“Kỷ tiểu thư, chào cô, rất hân hạnh được biết cô.” Phùng Nghiêm nâng chén đưa tới trước mặt Kỷ An Tâm.
“Chào anh, không biết quý tính của anh là.”
“Tôi họ Phùng.”
Kỷ An Tâm đã xem qua danh sách đêm nay, vừa nghe tới từ Phùng, cô đã biết ngay thân phận của anh ta.
Anh ta là một người giàu đang có tiếng gần đây, trên danh nghĩa có hai công ty ra thị trường, lai lịch không nhỏ.
“Chào anh, Phùng tổng, hân hạnh.” Kỷ An Tâm lực tức cười hướng chén về phía anh ta.
“Kỷ tiểu thư đúng thật trẻ trung.
Người còn trẻ lại đẹp như thế thật sự là ít khi được gặp.”
“Quá khen, Phùng tổng mới là người thành công danh xứng với thật đấy.” Kỷ An Tâm nói lời khách sáo.
Trong lòng Phùng Nghiêm vô cùng hài lòng, xem ra bây giờ ưu thế gia tộc của anh ta cũng là một điểm vô cùng tốt với anh ta.
Ánh mắt anh ta nhìn Kỷ An Tâm, mang theo sự hứng thú sâu sắc.
Trong mắt Kỷ An Tâm mang theo nụ cười vừa phải, không khiến người ta thấy sự thất lễ, cũng không cho đàn ông cơ hội.
Trong buổi tiệc, ánh mắt Phùng Nghiêm cứ liên tục dán lên người Kỷ An Tâm, mong được hẹn Kỷ An Tâm sau đó ra ngoài dùng bữa.
Đàn ông tới tuổi này, mục đích đều luôn rất rõ ràng, nếu như được Kỷ An Tâm cũng tuyệt đối thích hợp làm vợ.
Đương nhiên, đây chỉ là tiền đề, nếu như có thể có chút chuyện trăng gió với cô thì cũng rất tốt rồi.
Kỷ An Tâm nhờ sự giới thiệu của khách quen mà thuận lợi giới thiệu năng lực của công ty với mấy vị khách mới.
Đồng thời cô trao đi danh thiếp, những vị khách này cũng có ấn tượng tốt với cô, vô cùng thoải mái.
Bên cạnh Phùng Nghiêm dĩ nhiên cũng có phụ nữ lại gần lấy lòng, muốn tán gẫu với anh ta.
Thế nhưng ánh mắt Phùng Nghiêm luôn đặt lên người Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm tuy rằng cảm nhận được ánh mắt xung quanh thế nhưng cô đã dần quen với cảm giác bị người ta nhìn chăm chăm này rồi, cô chỉ cần làm tốt bản thân là được.
) Hơn nữa đây là công ty cô nắm 30% cổ phần, tất cả nỗ lực của cô là để kiếm lợi cho công ty của mình.
DĨ nhiên cô vô cùng quan tâm tắt cả kinh doanh của công ty.
Bảy giờ năm mươi, nơi cửa vào của biệt thự có ba chiếc xe màu đen chỉnh tề chạy vào.
Ở buồng xe phía sau của chiếc xe chính giữa, Hoắc Kỳ Ngang mặc một cây đồ âu cắt may khéo léo, khí chất hác hẳn so với nhân dĩ trong giới kinh doanh, mang theo một sự uy nghiêm vô hình.
Một nhóm ba chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe cạnh biệt thự, vệ sĩ lập tức xuống xe, mở cửa sau của chiếc xe ở giữa ra.
Một thân hình cao lớn đi xuống, Hoắc Kỳ Ngang đi về phía tiệc rượu đèn đuốc sáng choang, anh đưa tay sửa lại âu phục, bước qua một cách tao nhã.
Bảo vệ lập tức mở đường đẳng trước, bảo vệ sự an tòa của Hoắc Kỳ Ngang, ở cửa có bảo vệ ngăn lại: “Xin hỏi vị tiên sinh này có thiếp mời không?”
Vệ sĩ nói ngay: “Không có, có điều vị này là phó tổng thống của nước chúng ta.” Vệ sĩ bình tĩnh giới thiệu.
Đôi mắt bảo vệ vừa ngước lên, lập tức giật mình sửng sốt, quả nhiên là phó tổng thống.
Anh ta không khỏi mềm chân, sao đêm nay phó tổng thống cũng tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...