Sáng sớm, Kỷ An Tâm mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang kề sát trước mắt mình.
Vì cô không cử động gì mạnh, nên người đàn ông bên cạnh cô vẫn chưa bị kinh động.
Kỷ An Tâm không muốn đánh thức anh, xem ra tối hôm qua anh làm việc rất muộn, để anh ngủ thêm một chút nữa vậy!
Kỷ An Tâm chớp chớp mắt, 5 năm rồi cô chưa từng được ngắm nhìn anh thật kĩ một lần nào.
Thật ra anh vốn vô tội lại đáng thương, hiểu lầm 5 năm trước khiến hai người đều bị tổn thương.
Cô rời đi không chút lưu luyến, không hề quay đầu lại, còn anh thì sao? Anh vẫn đứng đó đợi cô, mà cô lại không cho anh cơ hội tìm được mình.
Nếu không phải cô được điều chuyển công tác về lại đây thì e rằng có thể cô sẽ hận anh cả đời, không bao giờ quay lại.
Kỷ An Tâm nhớ đến việc lần trước cô bị chuyển công tác về Trung Quốc, cô còn tranh luận một hồi với Kiều Trì, cuối cùng Kiều Trì nói triển vọng phát triển của thị trường trong nước rất tốt, vậy nên cô không được bỏ lỡ cơ hội này.
Dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của lợi ích và Kiều Trì.
Cô mới đồng ý quay trở lại Trung Quốc để phát triển, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh.
Ông trời rất thích trêu chọc người, cô chọn tới chọn lui mới chọn được trường học cho con gái, cuối cùng vậy mà lại cùng trường với cháu trai của anh.
Vì vậy cuộc gặp gỡ này không hẹn mà gặp.
Nhìn thấy anh, tim cô không khỏi run lên, không hề giống vẻ lạnh lùng ngoài mặt, trong lòng cô rất bối rối, cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.
Nhưng lòng hận thù khiến cô không muốn đến gần anh.
Nhưng vào giờ phút này, mọi hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, sự hận thù của cô cũng đã tan biến, thay vào đó là sự đồng tình, thương xót cho anh.
Hoắc Kỳ Ngang ngủ rất sâu.
Ánh nắng mặt trời lấp ló sau tắm rèm cửa, soi xuống hàng lông mi dài của anh, để lại một hàng bóng dày ngay dưới mí mắt anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh góc cạnh sắc sảo.
Khóe miệng anh ấy bây giờ hơi nâng lên, như thể anh đang đắm chìm trong một giấc mơ đẹp.
Kỷ An Tâm cứ nhìn anh chăm chú như vậy, hệt như một hoa sỉ.
Cô không thể rời mắt khỏi mặt anh, cứ như vậy lặng lẽ nhìn anh, thời gian như thể ngừng trôi.
Ngay lúc này, người đàn ông đang ngủ duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, còn có cánh tay của anh vắt ngang ngực cô.
Kỷ An Tâm nhíu mày nhưng lại không gạt anh ra.
Đêm qua Kỷ An Tâm ngủ rất ngon, ngoại trừ việc nửa đêm chân bị tê khiến cô có chút khó chịu.
Vừa ngủ cô đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ đẹp, mà bên trong giấc mơ cũng có anh.
Ề Hoắc Kỳ Ngang cũng dần tỉnh lại, anh cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình.
Anh vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi mắt trong veo cách anh rất gần, là Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm đang suy nghĩ miên man, bắt chợt nhìn sang anh lại bắt phải một đôi mắt thâm thúy.
Cô giật cả mình, vội vàng muốn né tránh, cô vừa bối rối vừa xấu hỗ.
Tuy nhiên, bên tai cô lại vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông đang có tâm trạng tốt: “Em nhìn anh bao lâu rồi?”
Kỷ An Tâm lập tức nghiêng mặt đi: “Em vừa mới ngủ dậy thôi.”
Hoắc Kỳ Ngang không vạch trần cô, trong lòng anh tràn đầy vui sướng, tay của anh vẫn đặt trên ngực cô, anh tham lam muốn tận hưởng thêm chút nữa mới rút tay lại.
Kỷ An Tâm lập tức quay đầu nhìn anh chằm chằm, tỏ ý cảnh cáo.
Hoắc Kỳ Ngang không sợ chết cười: “Hưởng thụ dư vị chút thôi mà.”
“Anh đừng có mà lợi dụng em đang bị thương mà động tay động chân với em.” Kỷ An Tâm cảnh báo.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức bị dạy dỗ: “Anh nào dám.”
*Hôm nay anh đi đón con gái em về đây, phải đưa ba mẹ em về nhà an toàn đấy! Còn nữa, nếu người của anh có nhiều thì anh cử hai vệ sĩ đi bảo vệ bọn họ đi.
“Kỷ An Tâm nói với anh.
: Về việc này, Hoắc Kỳ Ngang cũng đã nghĩ tới rồi, anh gật đầu nói: “Em yên tâm, anh đã sắp xếp ổn thoả cả rôi.
Hơn nữa, những người nên xử lý đều đã được xử lý cả rồi, hẳn là không còn nguy hiểm gì nữa đâu.”
Kỷ An Tâm không khỏi nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy còn ba anh thì sao?”
Hoắc Kỳ Ngang không giấu giềm cô: “Có lẽ là phải vào trong đó nửa năm.”
Kỷ An Tâm vốn dĩ muốn trả lời đây là điều mà Hoắc Tư Minh đáng phải nhận.
Nhưng lời nói vừa đến cỗ họng, cô vẫn là nuốt xuống, không nói gì.
Hoắc Kỳ Ngang nắm lấy tay cô nói: “Đừng lo, có lẽ ba anh sẽ không ngăn cản chuyện của chúng ta nữa đâu.
Ông ấy đã có lòng ăn năn rồi.”
“Dù sau này có chúng ta ra sao đi nữa, em cũng không muốn gặp ông ấy lắm.” Kỷ An Tâm vẫn có nguyên tắc của mình.
“Được! Anh tôn trọng quyết định của em, sau này chúng ta kết hôn, em muốn làm gì anh đều nghe theo ý em.” Hoắc Kỳ Ngang không dám đưa ra yêu cầu nào khác.
Anh biết rằng ba mình rất quá đáng, ông đã từng tổn thương cô rất nghiêm trọng.
Kỷ An Tâm không muốn nói về chủ đề này nữa, cô ngắng đầu lên nói: “Anh mau đi đón Hiểu Hiểu về đây đi, em nhớ con bé quát”
“Được, anh đi liền đây.
À đúng rồi! Anh phải bảo trợ lý đưa ít đồ chơi đến đây.” Hoắc Kỳ Ngang nhớ đến trong nhà mình không có đồ chơi trẻ em, vậy thì về sau Hiểu Hiểu sống ở đây nhất định sẽ rất nhàm chán.
“Anh không cần mua đâu, từ đây về sau anh có thời gian thì chơi với con bé nhiều chút! Đừng mua đồ chơi, chiều hư con bé mắt.” Kỷ An Tâm nói.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang loé qua ý cười: “Em yên tâm, cả đời này anh đều sẽ xem Hiểu Hiểu như con đẻ của mình.”
Trong lòng Kỷ An Tâm chấn động, xem ra việc cô thay đổi tháng sinh của con gái, người đàn ông này thật sự không có chút nghỉ ngờ.
“Nếu em thực sự đã từng cùng người đàn ông khác trải qua tình một đêm, liệu anh vẫn sẽ chấp nhận em và yêu em cả đời này không?” Kỷ An Tâm nghiêm túc hỏi anh.
Trong mắt Hoắc Kỳ Ngang không có chút do dự nào, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng an ủi cô: “Kỷ An Tâm, em chính là em.
Ở trong mắt của anh, chỉ cần là em, anh sẽ yêu em cả đời.
Chuyện cũ đã qua, anh tuyệt đối sẽ không truy cứu.”
Trong lòng Kỷ An Tâm lóe lên một tia tự trách, hốc mắt hơi ươn ướt, cô hít sâu một hơi nói: “Có một chuyện em phải nói với anh.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi có chút mong đợi, cười hỏi: “Em giấu anh chuyện gì sao?”
Kỷ An Tâm cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi quyết định dùng câu nói thẳng thắn nhát: “Hiểu Hiểu là con của anh, không phải là kết quả tình một đêm nào của em cả.”
Hoắc Kỳ Ngang sững sờ trong chốc lát, lúc anh hồi thần trở lại, tim lại run lên khi bị tin tức oanh tạc, vẻ mặt anh vui mừng khôn xiết như một đứa trẻ.
Anh vô cùng kích động, bám chặt vào vai Kỷ An Tâm: “Có thật không? Có thật không? Hiểu Hiểu là con gái của anh, là con của chúng ta sao? Đây là sự thật đúng không? Anh không phải đang mơ chứ?”
Kỷ An Tâm không khỏi có chút dở khóc dở cười trước câu hỏi trẻ con của anh, thế nhưng, cô lại có chút tức giận nói: “Mắt anh không tự nhìn ra được sao? Rõ ràng Hiểu Hiểu lớn lên trông giống anh như vậy, vậy mà anh không hề phát hiện ra.”
“Hiểu Hiểu trông giống anh? Thật sao? Anh… tại sao anh lại không phát hiện ra?” Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang ngưng đọng lại, tựa như đang nhớ lại bộ dạng của con gái mình.
“Lớn lên càng ngày càng giống.
Em biết chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu diễm anh, cho nên em đành phải nói cho anh biết.” Kỷ An Tâm thở dài, có chút không cam lòng nói: “Lúc nhỏ con bé rõ ràng là giống em cơ mà.”
Tâm trạng Hoắc Kỳ Ngang tốt đến mức muốn bùng nỏ, anh lập tức nắm chặt nắm tay, kích động lẫm bẩm: “Là con của anh, Hiểu Hiểu là con gái của anh, tại sao anh không phát hiện ra sớm hơn?”
Kỷ An Tâm nhìn vẻ mặt của anh, cô biết anh sẽ vui vẻ như vậy, nhưng anh không trách cô tí nào sao?
“Anh không trách em đã giấu anh sao?” Kỷ An Tâm hỏi.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức lắc đầu, trong mắt không có một tia trách cứ mà là cảm kích cùng xót xa, anh ôm chặt cô vào lòng: “Em nên nói cho anh biết sớm hơn để anh cùng em chăm sóc con.
Còn hơn là để em một mình chịu đựng nhiều như vậy.”
Kỷ An Tâm đỏ hoe mắt, nước mắt cô tuôn rơi.
Trong những năm này, cô quả thực đã phải chịu đựng rất nhiều.
Ai lại muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, chuyện gì cũng phải tự lo cơ chứ.
Nếu có một bờ vai vững chải để cô dựa vào nghỉ ngơi một chút, vậy thì cô cũng muốn nghỉ ngơi.
Hoắc Kỳ Ngang nhẹ nhàng vươn tay lau nước mắt cho cô.
Kỷ An Tâm cũng tự mình lau đi, hiện tại cô không được tự nhiên khi bộc lộ quá nhiều cảm xúc như vậy.
“Được rồi, đi đón con gái của anh đi! Từ nay, con bé có thể sống chung với anh rồi.” Kỷ An Tâm đầy anh ra.
Hoắc Kỳ Ngang cúi đầu âu yếm hôn nhẹ lên tóc cô: “Được, anh đi đón con gái của chúng ta về nhà.
Anh sẽ kêu Lý Thuy mua đồ ăn sáng cho em, trưa anh sẽ về.”
“Ừ! Anh mau đi đi!” Kỷ An Tâm gật đầu.
Bây giờ, cô rất muốn gặp con gái mình, bởi vì xa cách quá lâu rồi, cô nhớ con bé chết được.
Hơn nữa, con gái không phải lúc nào cũng muốn có ba sao?
Bây giờ, ba cô bé sẽ luôn ở bên cạnh.
Cô bé nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...