Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Sáng sớm, Kỷ An Tâm ngủ một giấc ngủ vô cùng đau đớn.

Bởi vì một chân của cô bị treo khiến việc ngủ cũng trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.

Hơn nữa chân của cô thường hay bị tê, Hoắc Kỳ Ngang thấy vậy sẽ bước sang, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, giúp máu lưu thông.
Vì vậy, cả đêm cô ngủ không ngon, mà người đàn ông này cả đêm lại hầu như không chợp mắt.

Đến khoảng 5 giờ sáng, Kỷ An Tâm thật sự buồn ngủ đến không chịu nổi, lúc cô ngủ, cô cũng đã bảo Hoắc Kỳ Ngang phải chợp mắt một chút.

Thế nhưng sau khi cô ngủ thiếp đi, Hoắc Kỳ Ngang cũng không ngủ, cứ cách một lúc anh lại tiếp tục xoa bóp cho cô.
Lúc này, Kỷ An Tâm vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngồi trên sô pha bên cạnh xem tài liệu, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Tối hôm qua anh không ngủ sao?”
Hoắc Kỳ Ngang nhướng mi, để lộ một đôi mắt đỏ hoe khiến trái tim cô lập tức đau đón.
“Anh không sao.” Hoắc Kỳ Ngang liếc mắt cười, tinh thần vẫn rất tốt.
“Anh cho rằng anh là người sắt đấy à? Anh như vậy thì sao có thể chịu được cơ chứ?” Kỷ An Tâm có chút tức giận mắng anh.
“Chân của em có bị tê không? Anh giúp em xoa bóp tiếp.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền ngồi xuống, đưa tay ra xoa nhẹ cho cô.
Đúng lúc này, ngoài cửa, Lý Thuy gõ cửa bước vào: “Thưa ngài, lịch họp hôm nay đã sắp xếp xong rồi.

Ngài có cần trở về tắm rửa, thay quần áo không ạ?”
“Còn bao lâu nữa?”
“Còn ba tiếng nữa sẽ bắt đầu hội nghị đầu tiên.”
Kỷ An Tâm nói với Lý Thuy: “Trợ lý Lý, anh mau đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi chút đi.


Tôi không cần anh ấy ở đây lo nữa đâu.”
Lý Thuy muốn cười, nhưng vẫn nhìn về phía Hoắc Kỳ Ngang, khuyên nhủ: “Thưa ngài, ngài vẫn là nên về nghỉ ngơi đi! Dù sao hôm nay có đến tận vài cuộc hội nghị được tổ chức.”
“Tôi không sao.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.
Kỷ An Tâm lại nói với anh: “Hoắc Kỳ Ngang, anh không thể tự phá hoại sức khoẻ mình như vậy được.

Ai sẽ chăm sóc cho em và Hiểu Hiểu đây? Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, hoặc là lên xe ngủ một giấc cũng được.”
Mặc dù ngữ khí của cô có chút hung dữ, nhưng ai nghe cũng biết rằng Kỷ An Tâm đang lo lắng cho anh.
Trong mắt Hoắc Kỳ Ngang loé qua ý cười, cảm nhận được sự quan tâm của cô, tim anh rất ấm áp.

Anh cũng không cố chấp nữa, không thể khiến cô tức giận được.
“Được rồi, anh sẽ để y tá tới chăm sóc cho em.

Anh đến toà nhà tổng thống họp trước đã, tối sẽ về với em.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô xong bèn đi đến ghế sô pha bên cạnh, cầm tây trang lên vắt trên cánh tay, chuẩn bị rời đi.
Kỷ An Tâm đáp: “Chỉ là chân em không tiện một chút thôi, những chỗ khác không bị sao cả, cho nên anh không cần quá lo lắng.”
Khi Hoắc Kỳ Ngang vừa đi ra tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại nhìn cô chăm chú.

Tim Kỷ An Tâm trật một nhịp, cô biết anh định làm gì.

Lý Thụy cũng rất thức thời đóng cửa lại.
Kỷ An Tâm nhìn thấy người đàn ông bước tới, cô lập tức xấu hỗ nói: “Không được, em còn chưa đánh răng rửa mặt đấy.”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi mỉm cười, cúi người hôn lên trán cô: “Anh không chê.”
Hôn xong, anh hài lòng nhìn cô vài giây rồi mới quay người rời đi.
Kỷ An Tâm nuốt nước miếng, giờ phút này, cho dù cô có muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận cảm giác ngọt ngào trong lòng.


Sự ngọt ngào từng chút một lan khắp lấy tim cô, từng tế bào đều cảm thấy tràn đầy mãn nguyện.
Cô nhắm mát lại, muốn từ chối nhưng lại khao khát cảm giác yêu đương quen thuộc.

5 năm trôi qua, cô chưa hề yêu thêm một ai, cô không ngờ đến khi gặp lại người đàn ông này, cô lại có được sự ngọt ngào như mối tình đầu cùng anh.
Kỷ An Tâm ngây ngốc nằm ở bệnh viện một ngày.

Buổi chiều cô gọi điện thoại cho ba mẹ, giả bộ đang bận ở văn phòng, khiến họ tưởng cô đang đi làm.
Cô lại gọi điện thoại cho con gái.

Nghe thấy giọng nói còn non nớt của cô bé, trong lòng Kỷ An Tâm rất mãn nguyện, cô bắt ì đầu mong chờ một ngày được đưa con gái về bên cạnh Hoắc Kỳ Ngang và sống cùng anh.
Cô cũng mừng thay cho con gái, cuối cùng cô bé cũng có thể nhận ba của nó rồi, từ nay cô bé sẽ không cần phải ghen tị với những đứa trẻ khác nữa.
5 giờ 30 phút tối, Kỷ An Tâm đang đợi bữa tối của cô.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là bên ngoài phòng cô vang lên tiếng gõ cửa, bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang bước vào.
Anh đã thay bộ vest xám, so với bộ vest tối màu lúc sáng thì bộ vest này khiến anh trông trẻ trung và đẹp trai hơn.

Người đàn ông này nếu không làm Phó tổng thống thì anh có làm minh tinh giải trí hay là người mẫu thì nhất định cũng sẽ có rất nhiều hứa hẹn.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn người phụ nữ đang ngây người nằm trên giường, anh không khỏi xót xa cho cô.

Anh không thể quên lần đó ở cổng trường nhìn thấy cô.


Cô gợi cảm mê người, tràn đầy năng lượng và toàn thân phát ra khí chất của người phụ nữ thành đạt.
Ngay lúc đó, trong lòng anh vẫn rung động như lúc ban đầu, sau này mỗi lần gặp mặt người phụ nữ này đều có dáng vẻ của nữ thần khó tiếp cận, có lúc anh cảm thấy phó tổng thống như anh cũng không đủ tư cách đến gần cô.
Bây giờ, cô lại vì anh mà nằm trên giường bệnh này, ngây người, chân treo lủng lằng, trông cô vô cùng uỷ khuát.
Ngay cả mái tóc dài thướt tha quyến rũ của cô, vào lúc này, cũng không biết cô lấy từ đâu ra một sợi dây chun, tuỳ ý buộc lại sau đầu.

Nhưng dù có để kiểu tóc nào thì cô cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của mình.
Kỷ An Tâm thấy anh vừa bước vào đã nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên.

Lúc này trông cô thực sự rất thảm hại.

Cả 5 năm qua, cô thường thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt mọi người.

Vì vậy, trước mặt người khác, cô sẽ ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, chỉ để che giấu sự thất bại trong nội tâm của mình.
Cô muốn sống sao cho giống một người tinh tế, cô muốn khiến cho mọi người biết rằng một mình cô có thể tự chống đỡ một khoảng trời.
Mà cô cũng vẫn luôn làm như vậy.

Vậy nên trong văn phòng, cô được gọi là băng sơn mỹ nhân, nữ thần cao lãnh…
Nhưng khi có người cưng chiều, có người yêu thương thì ai lại muốn trở thành người như vậy chứ?
Kỷ An Tâm có chút xấu hồ, hình như trước mặt người đàn ông này, cô luôn cho anh thấy mặt thảm hại nhất của mình.
“Không cho anh nhìn nữa đâu, nhìn nữa thì em thu tiền đấy.”
Kỷ An Tâm lườm anh.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi phì cười, thấp giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền đấy?”
“Đắt lắm.”
“Vậy thì anh dùng cả đời để trả, có được không? “Hoắc Kỳ ` Ngang nói xong liền ngồi xuống trước giường cô, vươn tay nắm lấy tay cô: “Cả người của anh cũng đều là của em, em muốn tròn hay dẹt là tùy em, anh nghe em hết.”
Kỷ An Tâm nhìn khuôn mặt tuần tú của anh, cô nhớ mình rất thích sờ cằm anh, bởi vì cằm của anh rất quyến rũ, đúng là chiếc cằm quả chanh rất thịnh hành bây giờ, lúc này, cô lại có xúc động muốn chạm vào đó.
Nhưng cô vẫn có kiềm lại, dù sao đã cách biệt 5 năm rồi, cô lại hận anh cả một thời gian dài như vậy, đột nhiên trở lại cảm giác thân thiết trước đây, cô vẫn cảm thấy có phần không thích hợp.
“Tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Mắt anh đỏ cả rồi kìa.” Kỷ An Tâm nhìn anh, chắc chắn anh đã họp cả ngày trời, lại không nghỉ ngơi tốt rồi.

“Không sao đâu, anh có thể chăm sóc em cả đêm nay.” Hoắc Kỳ Ngang nói chắc nịch.
Lúc này, y tá đem đồ ăn tối đưa đến, cũng đem theo cả phần của Hoắc Kỳ Ngang nữa.

Bữa tối rất dinh dưỡng thanh đạm.
Hoắc Kỳ Ngang ôm Kỷ An Tâm ngồi dậy, cố định lại chân cho cô, sau đó đem bữa tối đem đến trước mặt cô.
Kỷ An Tâm cũng đói rồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn, Hoắc Kỳ Ngang cũng ngồi ăn cùng cô.

Lúc Kỷ An Tâm đang ăn thì người đàn ông trước mặt gắp vào bát cô một con tôm tươi rói.
“Anh tự ăn đi! “Kỷ An Tâm xấu hỗ không muốn ăn.
Hoáắc Kỳ Ngang khăng khăng đưa nó đến bên miệng cô, Kỷ An Tâm né một lúc vẫn không né được, đành phải mở miệng ăn.
Hoắc Kỳ Ngang lúc này mới cười hài lòng.

Kiểu đút đồ ăn cho nhau như thế này, khi hai người còn yêu nhau trước đây, rất hay làm.

Chính vì vậy, bây giờ Hoắc Kỳ Ngang muốn hâm nóng lại mối quan hệ này, làm nó trở lại như cũ.
Sau bữa tối, Kỷ An Tâm lại chỉ có thể nằm dài trên giường.

Cô thực sự rất buồn chán, không khỏi cầm điện thoại di động lên đọc tin tức.

Cô lại vô tình nhìn thấy trò chơi mà con gái cô tải về trong điện thoại nên tuỳ tay ân mở.
Âm thanh hoạt hình của trò chơi vang lên, Kỷ An Tâm vội vàng tắt đi.
Hoắc Kỳ Ngang đã kịp nghe thấy rồi, cũng không nhịn được cười híp mắt nhìn sang: “Em chơi trò chơi của Hiểu Hiểu à?”
“Ừ! Không được sao? “Kỷ An Tâm có chút chột dạ hỏi ngược lại anh.
“Đương nhiên có thể.” Hoắc Kỳ Ngang nói, trong mắt anh hiện rõ ý cười.
“Anh cười cái gì mà cười!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui