Hoắc Kỳ Ngang cười rộ lên: “Còn chưa có, thế nhưng sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.
”
Lý Thụy thật đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy sếp của mình phần khích giống như một đứa trẻ vậy!
Hoắc Kỳ Ngang về tới nhà, tiếp tục vì chuyện tặng quà mà nỗ lực, anh mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm kiếm những món đồ chơi mà cô bé thích, trong mắt anh, có thể chọn món quà yêu thích cho bạn nhỏ Hiểu Hiểu, trở thành chuyện quan trọng nhất của anh đêm nay.
Cuối cùng, Hoắc Kỳ Ngang quyết định năm món quà, chuẩn bị một phần năm món quà đứng đầu trong danh sách xếp hạng, hy vọng cô bé kia sẽ thích.
Lúc này, trong một tòa xưởng bỏ hoang cách khu vực thành thị tương đối xa, nơi đây đang diễn ra một cuộc tra hỏi, một người đàn ông trung niên mặc âu phụ bị trói ở trên ghé, thời khắc này nét mặt anh ta bình tĩnh nhìn kẻ bắt cóc mình, có chút tức giận nói: “Buông ra.
”
“Ngô Cảm, có thể thả anh, chỉ cần anh có thể cung cấp cho chúng tôi tin tức hữu dụng, chúng tôi sẽ để anh không bị thương một chút nào rời khỏi nơi này.
”
“Tôi không biết các người đang nói gì, tôi chỉ là một gã nhân viên bình thường mà thôi.
”
“Anh là người bình thường, nhưng là người làm những chuyện không bình thường, nói mau, phó tổng thống có phải đang điều tra chúng tôi hay không?”
“Tôi không biết.
”
“Ngài phó tổng thống có phải đã âm thầm ra tay với chúng tôi hay không?”
“Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì.
”
Một người mặc âu phục, ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông giống chó, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh biết không? Tôi sẽ không đối với anh như vậy, dù sao ngày mai anh vẫn phải đi làm như thường lệ, thế nhưng, chúng tôi lại biết rõ những người thân ở bên cạnh anh, anh phải biết rằng, anh mà không nói, bọn họ sẽ như thế nào.
”
“Các người dám.
”
“Đương nhiên, bây giờ chúng tôi sẽ không làm gì, chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết tin có ích, bọn họ sẽ bình an vô sự, dù sao chúng tôi cũng không muốn gây chuyện gì.
”
Người đàn ông ngậm chặt miệng, đang suy tư.
“Tôi biết lần này là âm thầm điều tra, nói không chừng không ít tình huống chúng tôi đã bị nắm bắt rồi, bây giờ anh trả lời cho chúng tôi biết một câu thật lòng, các anh nắm được chắc bao nhiêu tình hình rồi.
”
Người đàn ông tiếp tục trầm lặng chống lại.
“Con của anh học trường gì, học lớp gì, bình thường thích làm cái gì, chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay rồi.
”
“Các người… Các người là đô cặn bã.
”
“Chúng tôi là cái gì, không tới phiên anh bình luận, nói mau.
”
Người đàn ông tức giận bóp lấy cỗ họng uy hiếp anh ta.
Mặt người đàn ông đỏ tới mang tai, tuân theo trách chức của mình, ở trong lòng anh ta, anh ta vẫn như cũ không chịu thua với người đàn ông kia.
Nhưng mà, điểm yếu của người đàn ông không phải là bản thân anh ta, mà là người nhà anh ta.
Nhiều lần uy hiếp sau đó, anh ta vẫn là vì bảo vệ tính mạng người nhà nói một chút, xác nhận với bọn họ một ít thông tin.
“Thả anh ta ra, giám sát người nhà anh ta, anh ta dám có manh động gì, hậu quả giống nhau.
” Người đàn ông trước mặt người bị trói, ra lệnh với thủ hạ.
Mà người đàn ông này lập tức khẩn cầu: “Tôi sẽ không nói, tôi cũng sẽ không nói gì cả, các người buông tha cho người nhà tôi đi.
”
“Được, tốt lắm, đêm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Đi thôi!”
Người đàn ông lập tức lảo đảo vội vàng rời đi, người đàn ông thẩm vần lấy điện thoại di động ra, nói với đối phương: “Triệu tập bọn họ gặp mặt một cái, có vấn đề phải bàn bạc.
”
Sau khi người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, nắm thật chặt điện thoại di động, nghiến răng nói: “Hoắc Kỳ Ngang, cậu muốn chết rồi.
”
“Chúng tôi có thể đưa cậu lên, cũng có thể kéo cậu xuống tới, nhưng bây giờ cậu không giữ được nữa rồi.
”
Hoắc gia, trong thư phòng Hoắc Minh đang lo lắng, đi tới đi lui, ông hiện tại có thể cảm giác được, thuộc hạ trước kia đã tùy tiện ứng phó đối với ông rồi.
Nếu như vậy, rất có thể bọn họ đã phát hiện chuyện con trai đang làm, việc này có hay không nhốt họ trong tù nửa đời sau hoặc là mất hết quyền lợi, bọn họ nhất định sẽ phản kích lại bằng mọi giá.
Hoắc Minh hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, hiện tại ông đã khiến mồi lửa bùng cháy to, bằng sức một mình ông đã không dập nổi nữa rồi.
Anh đưa tay gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ Ngang.
Đầu bên kia vừa nghe, Hoắc Minh liền gấp gáp nói: “Kỳ Ngang, lập tức tăng thêm nhân lực bên cạnh con đi, nhất định phải tăng cường nhiều người nhất để bảo vệ con, ba cảm giác con đang rất nguy hiểm.
”
“Ba yên tâm đi! Con chuẩn bị kỹ càng rồi.
”
“Tiểu Viện bọn họ đã chuyển đi rồi, việc này con an tâm!” Hoắc Minh nói.
“Ba, ba cũng tránh một chút đi!” Hoắc Kỳ Ngang khuyên một câu.
“Ba tránh cái gì, ba còn sợ gì sao? Hừ, đám người này còn không có can đảm dám đụng ba nữa.
” Hoắc Minh một mặt không cho là đúng.
Hoắc Kỳ Ngang biết khuyên ông không được, không thẻ làm gì khác hơn nói: “Vậy ba nghỉ ngơi sớm một chút, đóng kỹ cửa sổ, bế trí thêm người thân tín ở bên cạnh.
”
“Yên tâm đi!” Hoắc Minh nói xong cúp điện thoại, ông không đi, là bởi vì ông cần ở lại giúp con trai cùng nhau thu dọn cái tàn cục này.
Đám người kia vì quyền lợi mà trở nên cực kỳ hung ác.
Còn thế lực đám người kia lớn như thế nào, Hoắc Minh nhất thời không thể biết được.
Hoắc Kỳ Ngang sau khi cúp điện thoại, trong đầu tự nhiên cũng lo lắng cho một người khác, Kỷ An Tâm.
Chuyện anh cùng Kỷ An Tâm, tuy là ít người biết chuyện, thế nhưng cũng không phải là không có, ngộ nhỡ những người này có mưu tính tới Kỷ An Tâm, vậy thì rất nguy hiểm.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức đứng lên, gọi tới điện thoại của Lý Thụy: “Lý Thụy, tôi muốn anh lập tức sắp xếp bốn người cấp dưới đi tới cửa tiểu khu Kỷ An Tâm canh giữ, không quấy rầy tới tình hình của cô ấy, đi theo xe của cô ấy ra ngoài, đảm bảo an toàn của cô ấy.
”
“Được, thưa ngài, tôi sẽ sắp xếp nhân sự.
”
Hoắc Kỳ Ngang lại như cũ không quá yên tâm, anh muốn ngày mai đích thân tìm Kỷ An Tâm nói một câu, để cho cô tốt nhất đưa người nhà ra nưới ngoài du lịch, tránh mặt một chút.
Sáng sớm, sinh nhật của cô bé kia, sáng sớm dậy liền vui vẻ cực kì, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, cho nên Kỷ An Tâm có thể ở cùng cô bé cả ngày.
Vốn dĩ cô chuẩn bị ra ngoài ăn, thế nhưng mẹ Kỷ tỏ ý làm cơm ở nhà.
Làm nhiều thức ăn ngon là được, ăn ở bên ngoài, đứa nhỏ kia căn bản không ăn cái gì được.
“Hiểu Hiểu, con ngoan ngoãn ở nhà chơi, mẹ đi đặt một cái bánh ngọt lớn về có được không?”
“Dạ, con muốn bánh ga-tô thật lớn.
” Đứa nhỏ kia nói ra mong muốn của mình.
“Được! Mẹ đồng ý với con.
” Nói xong, Kỷ An Tâm cầm lấy túi, nói với mẹ mình trong nhà bếp: “Mẹ, con đi ra ngoài đây.
”
“Ừ! Về sớm một chút.
”
Kỷ An Tâm bước ra ngoài, cô cũng không có lái xe, chỉ là đi bộ đến tiệm bánh ngọt lớn ở gần đó, chỉ là cô không có phát hiện, ở phía sau cô có hai chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi theo sau cô.
Đây là Hoắc Kỳ Ngang phái tới để bảo vệ cô, lúc này, đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang cũng lái về phía gần đó, anh muốn gặp cô một lát.
Kỷ An Tâm đặt xong bánh ga-tô, buổi chiều qua đây lấy, cô đi ra chuẩn bị mua trái cây, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông với dáng vẻ vệ sĩ, chặn đường cô lại.
“Kỷ tiểu thư, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô.
” Vệ sĩ lên tiếng nói.
Kỷ An Tâm kinh ngạc nhìn bọn họ, hơn nữa cũng quen mặt hai người vệ sĩ này, là người của Hoắc Kỳ Ngang.
“Anh ấy ở đâu?”
Vệ sĩ chỉ chỉ một chiếc xe bọc thép bên cạnh, Kỷ An Tâm cảm giác trong cửa sổ xe có một đôi mắt đang nhìn cô, cô đi về phía cửa xe, vệ sĩ thay cô mở ra, Kỷ An Tâm ngồi vào.
Trong lòng cô căng thẳng, hiện tại, xe anh liền đều đổi thành loại bọc thép chống đạn này, có phải hay không đang gặp nguy hiểm?
Hoắc Kỳ Ngang mặc đồ Tây ngồi ở bên trong, thấy cô đi tới, ánh mắt anh dịu dàng nhìn sang: “Làm phiền em như thế này, em có phiền không.
”
“Có chuyện gì sao?” Kỷ An Tâm quay đầu nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra một ít manh mối.
Hoắc Kỳ Ngang không muốn để cho cô lo lắng, cười cười: “Cũng không có cái gì, em tới đặt bánh ga-tô à! Có phải sinh nhật Hiểu Hiểu không?”
Kỷ An Tâm ngắn ra, anh làm sao biết? Cô có chút cảnh giác hỏi: “Anh nghe thấy ở đâu.
”
Hoắc Kỳ Ngang gần đây bận việc, thực sự đã quên chuyện này, nhưng Trầm Duệ có lòng tốt nhắc nhở anh, anh không thể làm gì khác hơn nói: “Trước đây anh có điều tra tư liệu của bọn.
.
em nên nhớ kỹ.
Kỷ An Tâm có chút ảo não: “Về sau đừng lén làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa, đừng tưởng là anh có quyền thì thích làm gì thì làm.
”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi lắc đầu cười: “Được rồi, sẽ không như vậy nữa.
”
“Anh có chuyện gì cứ nói đi! Tôi còn muốn đi mua hoa quả nữa.
” Kỷ An Tâm hỏi anh.
Vẻ mặt Hoắc Kỳ Ngang nghiêm túc lại: “An Tâm, có chuyện anh phải nhắc nhở em, gần đây e rằng anh đắc tội với một số người, những người này đều là người có quyền thế, bọn họ muốn nắm giữ tin tức của anh cũng không phải khó khăn.
”
Nghe anh nói xong, tinh thần Kỷ An Tâm căng thẳng lần thứ hai.
“Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ tra rõ quá khứ của anh, hơn nữa, bọn họ có vài người từng là tay chân dưới ba anh, bọn họ đối với đời sống tình cảm của anh chắc chắn cũng có nắm sơ qua, em biết anh không sợ bọn họ, thế nhưng em là điểm yếu của anh, ngoài người nhà của anh, em là người anh sợ mắt đi nhất, anh không muốn em gặp nguy hiểm.
”
Ử “Vậy anh… anh muốn tôi làm như thế nào?” Kỷ An Tâm nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương, cũng thay anh lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...