“Ôi chao! Ngoan quá.
” Hình Nhất Nặc đưa tay xoa đầu cậu bé.
Ôn Lương Diệu trầm giọng cười: “Anh dạy nó đấy.
”
“Vẫn chưa phải mài!” Hình Nhất Nặc cười.
“Chẳng bao lâu nữa đâu.
” Ôn Lương Diệu nói một cách tự tin.
”
“Cô…” Đôi tay nhỏ bé của Hình Vũ Điềm đưa tới, giọng nói non nót rất dễ thương.
Hình Nhất Nặc vươn tay ôm cháu gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, lại không nhịn được mà hôn một cái: “Điềm Điềm, đến đây, cô nói với con này! Người này gọi là dượng.
”
Hình Vũ Điềm lập tức chớp chớp đôi mắt to tròn, gọi một câu không sõi lắm, khiến Ôn Lương Diệu nhướng mày cười cười, Hình Nhất Nặc cũng cười khúc khích, tiếp tục dạy cháu gái nhỏ gọi tên anh.
Trong vườn ngập tiếng cười nói vui vẻ, trên ban công lầu hai Đường Tư Vũ và Tô Hi cũng đang trò chuyện, Tô Hi sắp sinh, khí sắc rất tốt, khuôn mặt cũng thanh tú hồng hào.
Ngày trước hai người còn bàn tán mấy chuyện của con gái, giờ gặp nhau chỉ nói về con cái, trong mắt tràn đầy niềm tự hào vui sướng khi được làm mẹ.
“Chị tớ nói nếu có thời gian thì hẹn gặp nhau một chút, chị ấy lâu lắm không gặp cậu rồi.
”
“Chị Thắm dạo này chắc bận lăm nhỉ!”
“Giờ chị ấy đang đi nghỉ dưỡng với anh rễ, cả nhà cùng qua ấy rồi.
”Tô Hi ghen tị: “Tớ bây giờ chẳng đi được đến đâu, nói đến tớ cũng muốn đi đây!”
Tô Hi nói xong, thở dài nói: “Vốn dĩ anh rễ cũng là người bận rộn, nhưng bây giờ, anh ấy cũng coi như rảnh rang hơn chút À¡m rồi.
Đường Tư Vũ mỉm cười: “Đúng thế! Thăng chức một phó tổng thống, chắc cũng gánh bớt trách nhiệm giúp anh ấy rồi.
”
Tô Hi có chút đau khổ nói: “Tớ nghe chị tớ nói là do anh rễ cưới chị, gia cảnh của ba mẹ tớ không đủ lớn, mới có người nhân cơ hội đề nghị bầu một phó tổng thống, áp lực lên anh rễ tớ, anh ấy đành đồng ý.
”
“Tớ đã đọc các bản tin trong một năm trở lại đây.
Vị phó tổng thống này có thể coi là một người rất có năng lực.
Còn trẻ như vậy mà đã lên được tới cương vị ấy, cũng không tệ lắm.
”
“Mới hai mươi tám tuổi, hơi trẻ.
” Tô Hi gật đầu, gạt suy nghĩ về chủ đề này đi, nhìn đứa bé nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng trong bộ váy công chúa trên bãi cỏ, cô ghen tị nói: “Tớ thật muốn mau sinh đứa bé này ra, tớ rất nóng lòng muốn mua cho con bé một chiếc váy công chúa xinh đẹp.
”
Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: ” Đúng thế! Điều khiến tớ hạnh phúc nhất bây giờ là đi mua quần áo cho Điềm Điềm.
Nhìn máy bộ đồ nhỏ nhắn hồng hồng xinh xinh, trái tim tớ như muốn tan chảy luôn.
”
“Thật vui, tớ cũng sắp có một cô con gái rồi.
” Tô Hi ngay lập tức rất vui mừng.
“Có điều, con bé cũng quá biết cách hành người cơ, cực kỳ bám Liệt Hàn, suốt ngày bám dính lấy anh áy, thân thiết lắm.
”
“Có thật không? Con gái bám bó, vậy thì tốt quá, sau này ông xã tớ cũng được hưởng cái đã ngộ này rồi.
” Tô Hi nói xong liền phá lên cười.
Trong bữa ăn, hai gia đình bắt đầu bàn về chuyện hôn lễ của Hình Nhất Nặc.
Do Hình Nhất Nặc đã quyết định nghỉ ngơi trong hai năm, vì vậy họ cũng có thể tận dụng cơ hội để kết hôn.
“Nếu không vội, hai tháng sau tổ chức hôn lễ! Như vậy, bây giờ chúng tôi có thể lo chuyện hôn lễ mà không cần quá gấp gáp.
”
Tưởng Lam đề xuất.
Mọi người đều đồng ý với đề xuất này, để hôn lễ của họ được diễn ra thoải mái hơn.
Cả Hình Nhất Lặc và Ôn Lương Diệu đều không có ý kiến gì, cuộc sống của họ hiện tại cũng không khác gì cuộc sống vợ chồng.
“Mẹ đưa lấy hộ khẩu cho con đi ạ, chúng con sẽ chọn một ngày đẹp để đi đăng ký kết hôn.
” Hình Nhất Nặc nói với mẹ cô.
Tưởng Lam mỉm cười gật đầu: “Được, lát nữa con về, mẹ sẽ lấy cho con.
”
Ỳ Ôn Lương Dịu dịu dàng nhìn cô, bà Ôn ở bên cạnh nói: “Lương Diệu, lát nữa cũng về nhà lấy nhé.
”
“Vâng ạ.
” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Sau bữa tối, hai gia đình lại quây quần bên nhau, Ôn Lương Diệu và Hình Nhát Nặc trông con cho họ.
Ngoại trừ Hình Vũ Điềm đang bi bô học nói, cứ quáy đòi bê còn có hai cậu bé còn lại đã có thể chơi cùng nhau.
Bọn họ ở lại Hình gia ăn tối xong mới rời đi, Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc về nhà.
Hình Nhất Nặc đang xem ngày lành trên điện thoại, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với anh.
“Thứ sáu này là ngày lành, chúng ta chọn ngày này đi!” Hình Nhất Nặc nói với người đàn ông lái xe.
Ôn Lương Diệu gật đầu không bình luận gì: “Ừ.
”
“Tự nhiên em muốn uống trà sữa và ăn một ít khoai lang nướng.
” Hình Nhất Nặc đột nhiên nói.
“Có phải là quán ở cổng trường không?” Ôn Lương Diệu biết cô thích ăn đồ ở quán đó nhát.
“Ù! Vậy thì tới quán đó!” Hình Nhất Nặc nheo mắt cười.
Xe của Ôn Lương Diệu ngay lập tức rẽ vào một quán khoai lang nướng cạnh trường trung học của cô.
Xe dừng bên cạnh đó, Hình Nhất Nặc ngó mặt ra nhìn, thấy quán ấy thực sự rất đông người đến mức phải xép hàng.
Cô nhìn hàng người đang ép hàng đợi, không khỏi nhíu mày: “Phải xếp hàng! Hay là không mua nữa.
”
Ôn Lương Diệu biết cô rất muốn ăn, anh nói với cô: “Em ở trong xe nghe nhạc, xem phim một lát, anh sẽ đi xếp hàng.
”
Hình Nhất Nặc lập tức cảm động nhìn anh, Ôn Lương Diệu mở cửa đi vào xếp hàng.
Qua cửa kính xe, Hình Nhất Nặc nhìn người đàn ông đang đứng trong đám đông, cao ráo lịch sự, không giống như có thể xuất hiện trong một cửa hàng nhỏ như vậy.
Nhưng giờ anh sẵn sàng kiên nhẫn xếp hàng trong đám đông này vì cô.
Hình Nhất Nặc không muốn chơi bắt kỳ trò chơi gì, cô chỉ muốn nhìn anh như thế này, trái tim cô tràn đầy cảm xúc.
Mắt gần mười lăm phút sau Ôn Lương Diệu mới quay lại, còn qua bên cạnh mua trà sữa mà cô thích.
Về đến nhà, Hình Nhất Nặc bắt đầu ăn, còn Ôn Lương Diệu thì ngồi bên cạnh cô, vẫn đang làm việc.
Thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, Hình Nhất Nặc lại đưa cho anh để anh cắn một miếng.
“Sau này anh muốn đứa đầu của chúng ta là gái hay trai!” Hình Nhát Nặc đã nghĩ về tương lai.
“Anh hy vọng đó là một bé gái.
”Ôn Lương Diệu đáp.
“Tại sao?”
“Con gái là dễ thương, bám người và chu đáo.
”
Nhất Nặc nghĩ cũng thấy đúng, nhưng cô lại nghĩ ra ý khác, chống cằm, nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu sinh con?”
Ôn Lương Diệu nhìn sang, Hình Nhất Nặc lập tức nhướng mày: “Bảy ngày rồi, đừng đợi nữa, được không?”
Ôn Lương Diệu muốn phụt cười: “Không được, đợi hai ngày nữa.
”
“Còn đợi nữa hả?” Hình Nhất Nặc chán nản!
“Ừ! Chờ hai ngày nữa em mới xong, sức khoẻ em vẫn chưa hồi phục.
” Ôn Lương Diệu sốt sắng thuyết phục, cũng là vì lo cho sức khoẻ của cô.
Hình Nhất Nặc phồng má, sau đó uống một ngụm trà sữa, nhìn anh một cách ngây ngốc.
Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản, nhìn khuôn mặt ngây thơ đối diện và dáng vẻ Hình Nhất Nặc ngậm ống hút, tình tiết trong đầu anh rối bời.
: Anh không còn tâm tư gì để viết, ánh mắt anh đều đổ dồn vào GÓ: Nếu được, đêm nay anh thực sự không muốn nhịn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...