Đường Tư Vũ đành phải đi cùng đến công ty.
Sinh con gái xong cô mới biết tự mình đã sinh ra một tiểu phiền toái tranh đoạt chồng với mình.
Có con gái rồi, vị trí trong lòng chồng cô cả ngày bị con bé chiếm lấy.
Buổi tối đi ngủ đều không thể ôm cô, chỉ có thể bị con bé chiếm lấy.
Một tiểu bá đạo.
Cô nhóc có một cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là Hình Vũ Điềm, đại khái là lúc đặt tên mang theo một chữ Vũ đi!
Cô nhóc này chính là một túi khóc nhỏ.
Trong xe.
Cô nhóc ngồi trên ghế trẻ em của bé, trong miệng ngậm bình sữa.
Mái tóc dài bởi vì buỗi sáng không chịu cột lại nên vẫn còn xõa trên vai.
Mái tóc đen mềm mại tinh tế, hòa cùng ngủ quan nhỏ bé trắng trắng nộn nộn tỉnh xảo.
Cô nhóc kia trời sinh là một tiểu mỹ nhân, rất giống mẹ của bé.
Đến công ty, Đường Tư Vũ ôm cô nhóc kia vào căn phòng nhỏ dành cho trẻ em được xây dựng riêng cho bé.
Nơi này tất cả đều là đồ chơi của bé, còn có một lâu đài được xây dựng đặc biệt để vui chơi.
Đây là ý tưởng của Hình Liệt Hàn, ở phòng làm việc trong công ty tạo ra một gian phòng, đặc biệt để đồ chơi cho cô nhóc kia.
Cô nhóc trong phòng chơi đồ chơi, cuối cùng Hình Liệt Hàn có thể đi họp.
Hình gia.
Xe Ôn Lương Diệu đậu trong sân, Hình Nhất Nặc cùng anh xuống xe.
Tưởng Lam thấy hai người vào nhà liền vô cùng vui vẻ: “Lương Diệu, đến đây.
Dì đi mua chút đồ, trưa nay ở lại ăn cơm.”
“Vâng, dì.” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Hình Nhất Nặc có chút xấu hỗổ nói với mẹ mình: “Mẹ, sắp tới con có một kịch bản cần cùng Lương Diệu mỗi ngày thảo luận.
Cho nên, con quyết định chuyển hành lý đến nhà anh ấy ở.”
Tưởng Lam làm sao không nghe ra đây chính là cái cớ của con gái thôi? Đương nhiên, bà tuyệt đối sẽ không vạch trần.
Bà vô cùng phối hợp đáp ứng: “Nếu đã như thế, vậy con liền chuyển qua đi! Cũng đỡ phiền phức cho Lương Diệu mỗi ngày phải đến đây đón con.”
Nói xong, bà lại nói với Ôn Lương Diệu: “Lương Diệu, vậy phiền cháu chiếu cố Nhất Nặc.”
“Không phiền, chăm sóc cô ấy là nhiệm vụ của cháu.” Ôn Lương Diệu cười nói.
Hình Nhát Nặc lập tức lôi kéo anh nói: “Lên lầu giúp em thu dọn hành lý một chút.”
“Mẹ, Điềm Điềm đi đâu rồi?” Hình Nhát Nặc lại muốn chơi cùng cháu gái một chút.
“Bị anh hai với chị dâu con mang đến công ty rồi.
Sáng sớm nó đã khóc lóc không cho anh hai con đến công ty.” Tưởng Lam cũng không có cách nào.
Hiện tại, cô nhóc kia đã biết trong nhà này, con bé là người được sủng ái nhất, ngay cả Hình Dĩ Hi cũng gia nhập vào hàng ngũ nuông chiều em gái.
Cho nên, cô nhóc kia được người nhà nuông chiều trong tay, tự nhiên là khó đối phó.
Hình Nhất Nặc có chút bất lực, nắm tay Ôn Lương Diệu quay về phòng của cô thu dọn quần áo.
Hình Nhất Nặc lấy 2 cái vali, cô bắt đầu lấy quần áo từ trong tủ ra, Ôn Lương Diệu giúp cô xép lại cho vào vall.
Đột nhiên, Ôn Lương Diệu cầm trong tay là nội y của cô, Hình Nhất Nặc có chút xấu xa bước đến trước mặt anh: “Những thứ này cũng cho anh cùng thu dọn đó!”
Ôn Lương Diệu có chút bất đắc dĩ cười, anh phát hiện, bây giờ Hình Nhất Nặc càng lúc càng thích trêu chọc anh rồi.
Hình Nhất Nặc ngồi bên cạnh cùng anh xếp quần áo.
Cô mới phát hiện, Ôn Lương Diều xếp quần áo rất chỉnh tề, còn cô vậy mà ngay cả một bộ quần áo cũng không xếp gọn, quả thực không buồn không được.
“Đi thu dọn thứ khác đi, quần áo để anh.” Ôn Lương Diệu nói với cô.
Hình Nhất Nặc chống cằm: “Xem ra đến nhà anh, em phải học dọn dẹp nhà cửa thật tốt rồi.”
Ôn Lương Diệu chỉ cười mà không nói.
Mặc dù cô không biết làm việc nhà, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Buổi trưa, Ôn Lương Diệu lại Hình gia ăn cơm.
Ăn xong, hành lý của Hình Nhất Nặc liền chuyển lên xe của anh.
Hình Nhất Nặc từ hôm nay trở đi, chính thức chuyển đến nhà Ôn Lương Diệu, trở thành quan hệ sống chung.
Lúc này, Hình gia, Ôn gia, đã sớm nhận định quan hệ thông gia rồi.
Đến nhà Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc đem quần áo của mình treo vào tủ quần áo của anh.
Lúc nhìn thấy quần áo của mình treo cùng một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề của anh, trong lòng cô liền có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Cô đóng cửa tủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài, Ôn Lương Diệu đang ở ngoài ban công viết kịch bản của anh.
Hình Nhất Nặc cúi người, ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái: “Đừng làm việc nữa, theo em đi!”
Ôn Lương Diệu lập tức buông công việc trên tay xuống, ôm cô vào lòng: “Em thật sự dự định ngưng đóng phim à?”
“Ít nhất trong hai năm tới em không có dự tính.
Em muốn thời gian sắp tới đều dành cho chúng ta.” Hình Nhất Nặc đã quyết định.
Cô đã dùng mát thời gian hai năm để hoàn thành đam mê của mình.
Hiện tại, cô muốn đem thời gian đẹp nhất trong đời đều trao cho anh.
“Được, nghe lời em.
Ôn Lương Diệu đóng máy tính lại.
Tất cả tài hoa của anh đều cho cô, tất cả nữ chính trong kịch bản của anh đều lấy cô làm nguyên bản.
Trừ bỏ viết kịch bản cho cô, anh sẽ không nhận bắt cứ kịch bản nào.
Thậm chí đã có nhiều công ty ra giá cao mời anh viết kịch bản nhưng đều bị anh cự tuyệt.
Nữ chính trong kịch bản của Ôn Lương Diệu chỉ có một mình Hình Nhất Nặc.
Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt buổi trưa lười biếng dựa vào lòng ngực anh, hưởng thụ sự an tĩnh này.
Ôn Lương Diệu vuốt mái tóc dài của cô, dừng trên khuôn mặt tinh xảo đang dần thành thục của cô.
Ôn nhu lưu luyến.
Hình Nhất Nặc liền ở trong lòng anh ngủ trưa.
Ôn Lương Diệu cũng tựa vào đệm dày, nhìn bộ dạng cô gái trong ngực an tĩnh ngủ, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Trong thế giới náo nhiệt này, có thể có được một tâm hồn yên bình cùng thoải mái là một loại may mắn.
Ầ TUÌN: Chạng vạng, Hình Nhất Nặc mở to mắt, liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô giống như một con mèo lười đang ngủ, cuộn mình trong vòng tay của anh.
Ôn Lương Diệu tỉnh giấc, hàng mi dày rậm của anh mở ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái đang mỉm cười với anh.
“Ngủ đủ chưa?”
“Ừ! Ngủ đủ rồi.
Buỏi tối chúng ta cùng đi mua thức ăn được không? Tối nay em muốn ăn món bít-tết anh làm.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu mỉm cười.
Thời gian ở bên cạnh anh, cô chỉ muốn bình yên trải qua.
Cô bây giờ đã không còn có thể tùy ý đi dạo phố nữa.
Cô ra cửa đều sợ bị nhận ra, cho nên điều này dưỡng thành cô muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn.
“Được!”
“Em đi thay đồ đã.” Hình Nhất Nặc lập tức từ trong lòng anh đứng lên.
Sau đó, cô còn chưa đi đến phòng đã đem áo ngoài cởi ra.
Mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, vòng eo duyên dáng, lưu lại cho người đang ông một cái bóng lưng.
Nhưng mà chuyện đầu tiên Ôn Lương Diệu làm chính là nhanh chóng tìm điều khiển rèm cửa.
Đem rèm cửa đóng lại.
Mặc dù phòng của anh tầm nhìn rộng, căn bản sẽ không bị nhìn lén.
Nhưng mà xuất phát từ một loại ý nghĩ bảo vệ cô, anh vẫn làm phòng bị căn bản.
Hình Nhất Nặc đi vào phòng thay quần áo, hiện tại đã là thời tiết tháng 5, đầu hạ sắp đến.
Hình Nhất Nặc mặc một bộ áo hoodie trắng có nón trùm đầu, đội mũ che nắng, đeo thêm khẩu trang màu xám.
Thay đồ trang điểm hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...