“Trở thành người của công chúng thực sự rất áp lực.” Hình Nhất Nặc nghĩ rằng chỉ cần diễn xuất tốt là được rồi, đâu có nghĩ đến chuyện, một nghệ sĩ lại phải chịu nhiều áp lực khi đối mặt với thế giới bên ngoài thế đâu.
“Hình Nhất Nặc, ở đây có anh, lời đồn đại chỉ là chuyện nhảm, không thể tổn thương em được đâu.” Ôn Lương Diệu trần an lên tiếng, không muốn cô bộc lộ cảm xúc tiêu cực.
“Vâng.” Hình Nhất Nặc gật đầu, cô ấy đang có gắng chấp nhận những điều này.
Phong cảnh núi non xung quanh cũng bắt đầu đẹp đế, cả con đường trải đầy lá phong vàng giống như một bức tranh vậy, lái xe trên con đường như vậy khiến lòng người rất sảng khoái.
Tâm sự của Hình Nhất Nặc dần bị xua đi.
Cô thưởng thức chiếc lá phong rơi trên bầu trời đồng thời cảm ơn người đàn ông bên cạnh chu đáo đưa cô đi giải sầu.
Nếu không, ở nhà buồn chán, cô đọc mấy cái tin kia chắc cả ngày tâm tình không vui lên nỗi.
Hình Nhất Nặc cầm máy ngồi trong xe chụp luôn, có đôi khi những điều tốt đẹp có ma lực giúp chúng ta quên đi phiền nào.
Đến khu villa, anh đã đặt villa đơn lập có suối nước nóng riêng ở lưng chừng núi, rất thích hợp cho các cặp đôi đến nghỉ dưỡng.
Hình Nhất Nặc mang theo túi xách, tiền vào căn biệt thự ấm áp kia.
Lọt vào tầm mắt cô đều là những ấm áp dành cho các cặp yêu nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
Đây thực sự là thiết kế dành cho các cặp đôi!
Sau lưng, Ôn Lương Diệu đẩy hai chiếc vali, cười hỏi cô: “Em thích chỗ này không?”
“Vâng, thích ạ!” Hình Nhất Nặc bước ra ban công.
Bên dưới ban công có thể nhìn thấy những ngọn núi trập trùng ở phía xa, bên dưới là rừng cây xanh tươi.
Trên ban công là ghế sofa và bàn trà để ngắm bầu trời đầy sao.
Ban đêm có thể pha trà ra đây thưởng thức, ôm nhau ngắm sao, cảnh tượng không thể đẹp hơn.
Hình Nhất Nặc lại đi tới bể suối nước nóng trong biệt thự, như thể là thú vui của các phi tần thời xưa, trong đó được lấp đầy bằng ngọc cẩm thạch trắng, nước suối nóng trong vắt, nước chảy rất sạch, hai con rồng tinh xảo phun ra từng giọt nước trong rất đẹp mắt.
Hình Nhất Nặc trong lòng nóng lên, chẳng lẽ cô muốn cùng anh ngâm trong hồ này sao?
Nhưng mà căn biệt thự này được bao quanh bởi những ngôi nhà biệt lập, cô không ngâm cùng anh không lẽ đến mấy hồ công cộng sao?
Hình Nhất Nặc nghĩ ngợi lung tung về điều này, Ôn Lương Diệu mang vali của hai người vào gian phòng riêng.
Anh bước xuống thì thấy Hình Nhất Nặc đang đứng ngây ngốc ở đại sảnh.
“Sao vậy, sao lại ngắn người ra thế? Muốn ra ngoài một chút không?” Ôn Lương Diệu nói với cô.
Trời còn sớm, lại là mùa thu, thời tiết bên ngoài không nóng mà rất mát mẻ.
“Được.” Hình Nhất Nặc tất nhiên không từ chối, vừa rồi cô đã được ngắm nhìn cảnh đẹp suốt chặng đường, gần gũi với thiên nhiên là điều cô rất yêu thích.
Hai người cùng đi dạo trên con đường gỗ trong núi, cũng có thể bắt gặp nước suối núi trong vắt, dưới nước có vài con cá vàng, sinh động khiến người ta cảm nhận được không khí nhàn nhã, khoan khoái của vùng núi này.
Hình Nhất Nặc nhìn bóng dáng thon dài, rắn rỏi trước mặt, đột nhiên muốn làm chút chuyện xấu.
Cô bước tới, lợi dụng lúc Ôn Lương Diệu không để ý, ngay sau lưng anh nhảy lên một cái vòng tay qua cổ anh: “Cõng eml”
Ôn Lương Diệu cơ hô như lập tức nâng mông đẹp của cô, cõng cô lên.
Hình Nhất Nặc ngồi trên tắm lưng to lớn của anh, mỉm cười.
“Sao nói anh cõng là anh cõng vậy?” Hình Nhát Nặc cười hỏi.
Ôn Lương Diệu dễ dàng cõng cô trên lưng, đi dạo trong rừng cây, xung quanh trống trải, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh muốn cõng em.”
Trong lòng cô ngọt ngào, cô thích thú trên lưng anh một lúc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với anh.
Đi được một đoạn cô nhảy xuống, cô không muốn anh mệt mỏi.
“Chỗ này có hoa cúc dại, nở thật đẹp!” Hình Nhất Nặc oa lên lên tiếng.
Thấy cả lối đi dài đầy hoa cúc họa mi nhỏ trông rất lãng mạn.
Hình Nhất Nặc cúi xuống, cầm lấy một vài bông hoa sau đó cô quay sang Ôn Lương Diệu, nói với anh: “Cài hoa sau tai cho em đi.”
Ôn Lương Diệu cài hoa lên tai cho cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không thể dời đi phút giây nào.
Thực sự là người còn yêu kiều hơn hoa, rõ ràng bông hoa này rất đẹp mắt, nhưng trên gương mặt của cô, nó vẫn có phần kém sắc.
Trái Tim Ôn Lương Diệu nóng rực, vươn tay nhắc cằm cô lên, Hình Nhất Nặc bị ép ngẳng đầu.
Đôi môi đột nhiên bị người đàn ông kia chặn lại, những mà vẫn ôn nhu dán lên, sau đó anh lập tức tách ra.
Hình Nhất Nặc xấu hỗ trừng mắt nhìn anh, cong môi cười, cô thích vẻ ngoài đột nhiên bá đạo này của anh.
“Đi thôi! Phía trước còn có phong cảnh đẹp hơn.” Ôn Lương Diệu dẫn cô đi về phía trước, đến một hồ nước, Hình Nhất Nặc cũng cởi giày, ngồi trên tảng đá lớn nghịch nước một lúc.
Ôn Lương Diệu bên cạnh nhìn chằm chằm như đang chăm một đứa bé, sợ cô rớt xuống.
Cuối cùng, khi họ trở về biệt thự, đã là 5 giờ tối, hai người đi đến nhà ăn trong villa dùng bữa.
Tuy cách xa thành phố nhưng tất cả đều được thiết kế để hưởng thụ một cách sang chảnh.
Vì vậy, thức ăn ở đây cũng rất ngon, còn rất tươi mát.
Hai người ăn tối xong thì trở về biệt thự, nơi này ban ngày đã rất đẹp nhưng khi lên đèn còn đẹp hơn.
Hình Nhất Nặc ngay lập tức bước ra ban công, lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngôi sao Bắc Đầu lấp lánh trên bầu trời chưa tối hẳn.
Cô nghĩ, chốc nữa bầu trời khẳng định có nhiều sao lắm đây.
Ôn Lương Diệu pha hai tách trà và mang ra, những tách trà tinh xảo và ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên lãng mạn hơn.
Hình Nhát Nặc ngồi trên ghế salon, Ôn Lương Diệu bên cạnh cũng ngồi xuống, anh duỗi tay ra và ôm lấy cô, còn cô cũng nhẹ nhàng rúc vào ngực anh ngắng đầu lên nhìn bầu trời.
Cô thấy bầu trời đang tối dần từng chút, các vì sao dần dần xuất hiện, rồi một dải Ngân Hà trong vắt hiện ra trên bầu trời đêm.
“Thật đẹp.” Hình Nhất Nặc ngắng đầu, cảm thán nói.
Ôn Lương Diệu tâm tình cũng an ổn, ôm lấy cô, ngồi ở đây ngắm sao trời đầy sao, anh cũng cảm thấy thỏa mãn khi có cô ở bên.
Anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm sau đó đưa cho cô gái trong lòng.
Hình Nhất Nặc biết tách này anh uống qua rồi, cô nhẹ nhàng nâng lên, ngọt ngào uống.
“Lát nữa em có muốn ngâm mình trong suối nước nóng trước không?” Ôn Lương Diệu tháp giọng hỏi cô.
“Không phải cùng nhau ngâm sao?” Hình Nhất Nặc buột miệng.
Ôn Lương Diệu hai mắt sáng ngời, nghiêm túc hỏi: “Em muốn cùng nhau ngâm?”
“Chẳng lẽ… tách ra sao?” Hình Nhất Nặc cảm thấy không phải là cùng ngâm sao?
“Không.” Ôn Lương Diệu lập tức trả lời.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hình Nhất Nặc trong màn đêm có chút nóng ran.
Nhưng mà cô cũng không từ chối ngâm mình với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...