Tô Thắm về đến nhà đã sắp 10 giờ.
Cô vào nhà, mẹ nghe tiếng cô trở về, đến hỏi một câu, Tô Thám để họ đi ngủ, Tô Hi cũng đã ngủ rồi.
Cô cũng không đánh thức Tô Hi, liền im lặng trở về phòng, đóng cửa lại.
Cô khẽ thở dài, một viên đá vô hình trong đáy lòng bình yên rơi xuống.
Tình yêu, có đôi khi sẽ làm một người trở nên hoàn hảo, nhưng có đôi khi, một chút bất cẩn cũng sẽ hủy hoại một người.
Cô hy vọng Lâm Băng Nguyệt sau này, có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy.
Đột nhiên, điện thoại di động của cô vang lên, là tin nhắn, Tô Thắm giật mình, trễ thế này rồi, ai lại gửi tin nhắn cho cô? Lẽ nào là anh?
Tô Thắm cầm lấy điện thoại, thật sự là nghĩ gì được đó, quả nhiên là Hiên Viên Thần gửi đến, chỉ có một câu: “Đã về đến nhà chưa?”
“Đến rồi.” Tô Thắm nhanh chóng trả lời.
“Ngủ rồi sao?” Anh tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa.”
Tô Thấm nanh lại, vừa mới buông điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, cô cầm lấy điện thoại, nhìn thấy anh gọi đến.
“Sao vậy?” Tô Thắm ngồi ở mép giường, cười hỏi.
“Em đây là đang trốn tránh anh sao? Đang êm đẹp, vì sao lại chạy về nhà mẹ đẻ?” Người đàn ông thấp giọng tố cáo.
Tô Thắm bị anh lên án không khỏi buồn cười: “Không có mài Em chỉ tiện đường tiễn Lâm tiểu thư một chút thôi.”
“Người của anh sẽ đưa cô ta về nhà an toàn, em lại chạy theo cô ta, bây giờ anh một mình không ngủ được, em phải chịu trách nhiệm thế nào?” Hiên Viên Thần dường như rất có ý kiến.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ loạn.” Tô Thắm an ủi một câu.
“Quen ôm em rồi, giờ mới phát hiện, không có em bên cạnh anh không ngủ ni.” Hiên Viên Thần thở dài nói.
Tô Thắm không nói chỉ, bất quá chỉ mới ôm một đêm, đã có thể thành thói quen của anh rồi?
“Ngủ đi! Hai ngày nữa gặp lại, được không?” Tô Thắm chỉ có thể dỗ dành anh.
“Anh sẽ mau chóng sắp xếp đưa em đi gặp ba mẹ, đến lúc đó, chúng ta cũng nên thương lượng chuyện hôn sự sớm một chút.”
Tim Tô Thắm đập mạnh, hôn sự, sao đột nhiên lại đi đến bước này rồi? Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần.
“Còn có, em định khi nào thì giới thiệu anh với ba mẹ?” Hiên Viên Thần hỏi lại.
“Có thể đợi thêm… một chút hay không?” Tô Thấm khuyên một câu, ít nhất cũng phải để cô nói trước với ba mẹ một tiếng.
“Không thể đợi nữa, ngày mai anh đến nhà em dùng bữa tối.”
“Hả? Anh muốn đến?”
“Làm sao? Không hoan nghênh anh?”
“Không phải.”
“Quyết định như vậy đi, buổi tối ngày mai anh sẽ đến.” Hiên Viên Thần tựa như hạ xuống mệnh lệnh.
Đồng thời, cũng ngắt máy.
Tô Thắm nhìn điện thoại, tim không khỏi đập nhanh hơn, cô không thể đoán được nếu ba mẹ biết bạn trai của cô là anh, họ sẽ có phản ứng gì.
Làm sao bây giờ? Ngày mai anh sẽ đến rồi.
Đêm nay, Tô Thắm thật sự có chút mất ngủ, cô ngủ thằng đến 9 giờ sáng, lúc rời giường xuống lầu, đã không trông thấy Tô Hi.
“Mẹ, Tiểu Hi đâu?” Tô Thắm đi vào bếp hỏi mẹ mình.
“Tiểu Hi sáng sớm đã bị Lệ Thâm đón đi rồi, nói là nhà bên kia của con bé đã làm hai món thịt thú rừng, để cho Tiểu Hi bồi bổ thân thể.
Con bé có thể ở bên đấy vài ngày rồi lại quay về.” Lý Thiến nói.
Tô Thâm bưng một bát mì sợi ra ăn, Lý Thiến dọn dẹp phòng bếp một chút, giống như dự tính ra ngoài mua thức ăn.
“Mẹ, mẹ muốn đi mua thức ăn sao?” Tô Thắm lập tức gọi bà lại.
Lý Thiên đáp một câu: “Ừ! Đi sớm một chút đồ ăn sẽ tươi hơn, con có món gì đặc biệt muốn ăn không?”
“Mẹ, mua nhiều một chút đi! Mẹ mua một vài món sở trường của mẹ là được, còn có mua một ít trái cây.” Tô Thắm nói xong, nghĩ đến mẹ một mình phải mang nhiều đồ như vậy, cô lập tức nói: “Mẹ, mẹ chờ một chút, con đi với mẹ.”
“Mua chút thức ăn cần gì phải đi cùng?” Lý Thiến hy vọng cô có thể ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Thắm vừa ăn mì sợi, vừa nói với bà: “Mẹ, tối nay sẽ có người đến nhà chúng ta ăn cơm.”
“Ai vậy?” Lý Thiền lập tức tò mò hỏi.
Tô Thắm có chút xấu hỗ, nhưng lại rất khẳng định đáp: “Bạn trai con.”
Lý Thiến không khỏi vui vẻ: “Chính là người đang cùng con tìm hiểu đó sao? Con định mang về nhà rồi?”
“Anh ấy nói tối nay đến nhà chúng ta ăn cơm.” Tô Thắm gật đầu, có chút ngượng ngùng e thẹn.
Lý Thiến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, con gái đã nguyện ý đưa về nhà, vậy nghĩa là chuyện này nhất định thành rồi, bà nói: “Được rồi! Lát nữa cùng đi, người đó thích ăn món gì, chúng ta liền mua món đó.”
“Vâng, mẹ đợi con một chút.” Tô Thắm cúi đầu nhanh chóng ăn mì.
Sau khi ăn xong, cô mặc một chiếc áo khoác dày cùng mẹ ra ngoài, đi đến chợ rau gần đó.
Chợ buổi sáng náo nhiệt, thức ăn rất tươi mới, Lý Thiến mua rất nhiều món, Tô Thắm cũng chọn một ít trái cây.
Buổi trưa, cô gọi cho Tô Bách Ngôn một cuộc điện thoại, để buổi tối ông về nhà sớm một chút, đây là một chuyện rất quan trọng.
“Tiểu Thắm à! Con có thể cho mẹ biết trước một chút không? Vị bạn trai này của con làm cái gì? Cũng không thấy con đề cập đến công việc của cậu ấy.” Lý Thiến rửa rau, một bên tò mò hỏi.
“Mẹ, tối nay để anh ấy nói cho mẹ biết.” Tô Thắm dự định mọi thứ đợi Hiên Viên Thần đến rồi lại nói.
Nếu như hiện tại cô nói cho mẹ biết thân phận của anh, sợ là mẹ sẽ khẩn trương từ đây đến tối, cho nên không nói vẫn tốt hơn.
“Con đó! Còn giữ bí mật cái gì? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“ga.”
“Lớn hơn con 4 tuổi à? Cậu ấy không phải là tái hôn chứ?” Lý Thiền lập tức lo lắng, đàn ông lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn rất ít đi! Chỉ sợ con gái bà không đủ hiểu biết về đối phương.
“Không có, anh ấy chỉ là kết hôn có chút trễ.” Tô Thắm buồn cười giải thích.
Lý Thiên vẫn còn có chút lo lắng hỏi: “Đã 33 tuổi rồi, không phải là có khuyết điểm chỗ nào chứ?”
Tô Thắm bật cười: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.
Buỏi tối gặp anh ấy mẹ sẽ biết.”
Lý Thiến cũng chỉ có thể muốn nhanh đến tối để gặp mặt.
Nhưng mà, tuổi này vẫn làm bà có chút lo lắng.
Tô Thắm quay về phòng, gửi tin nhắn cho Hiên Viên Thần: “Em đã nói với ba mẹ chuyện tối nay anh sẽ đến ăn cơm rồi, anh mấy giờ thì đến?”
“Có thể là khoảng 6 giờ.” Hiên Viên Thần trả lời tin nhắn.
“Được! Vậy cả nhà em đợi anh.”
“Em không có nói với họ anh là ai sao?” Hiên Viên Thân lại hỏi.
“Không có, anh đến rồi họ liền biết thôi.”
“Được, buổi tối gặp.”
Tô Thắm hít một hơi, cô muốn pha một ly cà phê, đêm qua ngủ không ngon, một ly cà phê để tỉnh táo.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng Tô Thắm cũng có chút khẩn trương.
Tô Bách Ngôn 4 giờ 30 trở về, Lý Thiền cũng đem tuổi tác của bạn trai Tô Thắm nói với ông.
Đối với bà, con gái hoàn toàn có thể lựa chọn một người đàn ông trẻ tuổi hơn.
“33 tuổi cũng được mà!” Tô Bách Ngôn không có ý kiến gì.
“Như thế nào mà vẫn được? Lúc ông 33 tuổi, Tiểu Thắm đã 7 tuổi rồi.
Ông nghĩ đi, đàn ông tuổi này, thật sự không có vấn đề sao?”
“Tối nay gặp người ta rồi tìm hiểu một lần, chúng ta quan sát kỹ một chút, nếu như thật sự không vừa lòng, cũng có thể cùng Tiểu Thắm thương lượng.”
“Haizz! Tôi chính là lo lắng do tôi thúc giục quá, nó liền không tìm hiểu, tùy tiện tìm một người đàn ông đến gả đi.” Lý Thiến hồi hận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...