“Tôi không có!” Tô Thám cắn răng, hóa ra là anh đang trêu đùa cô.
Mà lúc này, Tô Thắm mới phát hiện, trong tay anh đang cầm tờ đơn điều chuyền, tay kia đang cầm bút máy.
Tô Thám thở hỗn hẻn, Viên Hiên Thần cầm tờ đơn điều chuyển công tác, ngay trước mặt cô, hạ bút ký xuống.
“Em muốn, tôi cho em.
” Viên Hiên Thần ký xong, đem tờ đơn điều chuyển công tác cho cô: “Tôi thành toàn cho hạnh phúc của em.
”
Tô Thám cầm tờ đơn, không chịu được run rầy một chút, toàn thân phát lạnh.
Là cô nguyện ý để người đàn ông này buông tay, nhưng thật nực cười, cô vậy mà lại cực kỳ đau thương buồn bã.
“Cảm ơn.
” Tô Thắm khàn giọng, từ bên người anh vòng qua.
“Đợi đã.
” Sau lưng, người đàn ông gọi cô.
Tô Thắm không quay đầu lại, chờ anh nói chuyện.
“Lúc em kết hôn, đừng quên mời tôi, tôi sẽ không tới, nhưng quà tặng tôi sẽ gửi tới.
” Âm thanh của Hiên Viên Thần nghe không ra được sự bình tĩnh.
Trong nháy mắt, nước mắt Tô Thám rơi như mưa, cô không quay đầu, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài, không có sức trả lời anh.
Cô sợ bản thân sẽ phát ra âm thanh, sẽ cực kỳ chật vật, sợ tia ngụy trang cuối cùng của bản thân sẽ bị phá bỏ trước mặt anh.
Tô Thám cầm tờ đơn điều chuyển chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nơi này là nhà vệ sinh nữ, cực kỳ yên tĩnh, lúc này cô chạy vào, khóa của lại.
Mặt cô đẫm lệ, Tô Thắm im lặng gặm nhắm nỗi thống khổ đang từng hồi đánh vào tim mình.
Có đôi khi, không khóc được nỗi đau trong lòng, lại là đau thương nhất.
Trong văn phòng, Hiên Viên Thần cắn răng ngồi lại vị trí ban đầu, nhắm mắt lại toàn là những câu nói lúc nãy của Tô Thắm.
Đặc biệt là câu nói kia, cô hi vọng có một người đàn ông có thể cùng cô đi tới đầu bạc.
Anh cái gì cũng có, nhưng anh lại không có đủ thời gian để ở bên cạnh một người con gái.
Nhưng cho dù như thế, Hiên Viên Thần cũng không trách cô, mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc, cô cũng có, mà đoạn tình cảm này, ban đầu là anh áp đặt cho cô, anh thổ lộ, dụ hoặc cô trước, dẫn dắt cô tiến vào thế giới tình cảm mà anh mong muốn và tạo ra.
Mà Tô Thắm một mực muốn lùi bước, anh chỉ nghĩ là, cô sợ anh, anh không đủ yêu cô, mới có thể để cô sinh ra tâm tình như vậy.
Bây giờ, anh đã hiểu, hóa ra, Tô Thắm là một cô gái luôn sống rất rõ ràng.
Cô biết bản thân mình cần gì.
Cô điềm tĩnh và tỉnh táo hơn bắt kỳ người phụ nữ nào khác, cô không vì thân phận anh mà mù quáng yêu anh, mê luyến anh, đây là điều mà không thể có một người phụ nữ khác nào làm được.
Chí ít, bên cạnh anh, chỉ có cô mới làm được.
Anh nên vui sướng hay đau khổ đây?
Anh không thể vì bản thân có thân phận cao quý mà tùy ý áp đặt tình cảm cho cô.
Anh bây giờ rất muốn biết, người đàn ông kia là ai mà may mắn chiếm lấy được trái tim cô? Hiên Viên Thần có một ý niệm chấp nhất, anh nhất định sẽ phải biết người đàn ông đó là ai, anh muốn biết, người đó có đủ tư cách lấy được cô không?
Cho dù lựa chọn buông tay, anh cũng bỏ được sự quan tâm cho cô, chỉ sợ là đời này cũng không bỏ được.
Tô Thắm ở phòng phòng vệ sinh hơn hai mươi phút, mắt cô đỏ hoe, cô nhất định phải cố gắng, hết lần này đến lần khác phải tự an ủi bản thân, loại tỏ cảm xúc, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Kìm nén nước mắt, để không đỏ mắt nữa, bóng dáng của cô nhìn từ trong gương bên bồn rửa tay, phảng phất như một bức tượng xinh đẹp.
Tô Thám cầm tờ đơn quay về văn phòng, cô nhìn chữ ký phía trên, cô một chút nữa là lại không kìm được cảm xúc.
Cô gọi điện cho Lý Sâm.
Lý Sâm nghe điện thoại của cô, không ngoài ý muốn: “Tiểu Thám, tổng thống ký rồi ư?”
“Ngài ấy kí rồi, chú Lý, cháu muốn nhờ chú một chuyện, chú có thời gian, có thể nhờ người đến phòng cháu dọn dẹp một chút không, đem đồ của cháu đi?”
“Được, có thể.
”
“Cảm ơn.
”
“Không có gì, cháu có chọn lựa của cháu, chú rất đồng ý.
” Lý Sâm an ủi.
Lý Sâm nhận điện thoại xong không lâu liền tiến vào phòng của Hiên Viên Thần, báo cáo lúc nãy ông đưa, anh cũng chưa động vào, bởi vì Hiên Viên Thần còn ngồi đó ngần người.
“Tổng thống, ngài không có việc gì chứ!”
*Tôi đã đồng ý cho cô ấy đi rồi.
” Hiên Viên Thần nhẹ giọng nói một câu.
“Tôi biết, vừa nãy trợ lý Tô đã gọi điện nói cho tôi biết rồi, còn nhờ người thu thập một chút đồ cho cô ấy.
”
| Hiên Viên Thần lập tức ngẳng đầu nhìn về phía Lý Sâm: “Cô ấy để ông thay cô ấy dọn đồ?”
“Đúng vậy.
”
“Cô ấy như vậy là thê nào? Lẽ nào tôi đã cô ấy đi, cô ấy lại cho rằng tôi sẽ không cho phép cô ấy quay lại nhà tôi? Ông để cô ấy tự mình quay lại thu dọn.
” Hiên Viên Lâm có chút tức giận nói.
“Có lẽ Tô Thắm cảm thấy gặp ngài không tốt.
” Lý Sâm giải thích.
Hiên Viên Thần hừ nhẹ một tiếng: “Tóm lại, để cô ấy tự mình quay về thu dọn, ông nói với cô ấy, tôi cho phép cô ấy nội trong ba ngày này có thể về đây thu dọn.
”
“Vậy tôi nói cô ấy tan làm qua đây thu dọn một chuyến!”
Hiên Viên Thần không nói gì, xem như ngầm đồng ý, nhưng cả người anh đều tỏa ra khí lạnh, Lý Sâm ở lại một lát liền đi ra ngoài.
Lúc đi qua phòng làm việc của Tô Thắm, ông nói cho cô, buổi chiều tan làm có thể qua đó thu dọn đồ vật.
Nhưng ông không nói, đây là mệnh lệnh của Hiên Viên Thần.
“Vâng ạ, cháu sẽ qua đó.
” Tô Thắm gật đầu.
“Đã có đơn điều chuyển, cháu ngày mai có thể qua đó báo cáo, Tô Thâm, chúc cháu ở đơn vị mới làm việc thuận lợi, vui vẻ.
”
“Cảm ơn chú.
” Tô Thắm cũng không biểu hiện sự vui vẻ nào, ngược lại còn có chút đắng chát.
Lý Sâm nói xong liền rời khỏi, điện thoại nội vụ trước mặt Tô Thắm đột nhiên vang lên, cô hơi giật mình, nhắc máy: “Vâng, tổng thống.
”
“Cho tôi một ly cà phê, không thêm đường.
”
Tô Thắm khẽ giật mình, lên tiếng: “Vâng, ngài chờ tôi một lát.
”
Tắt điện thoại, Tô Thắm thở một hơi, thật ra, hiện tại cô không muốn trực tiếp gặp mặt anh, nhưng chí ít hôm nay cô vẫn phải làm việc ở đây.
Tô Thắm đưa một chén cà phê đắng qua, gõ cửa tiến vào, thấy anh ngồi trên ghế sô pha, thần sắc có chút sa sút, cả người không có tinh thần.
“Tổng thống, cà phê của ngài.
” Tô Thắm nén đau lòng, đem cà phê đến trước mặt anh.
“Em buổi chiều muốn đến nhà tôi thu dọn đồ sao?” Hiên Viên Thần ngước mắt hỏi.
“Vâng, tôi sẽ qua đó, sẽ không quấy rầy ngài quá lâu.
” Tô Thắm nhẹ giọng trả lời.
“Nhà của tôi, em muốn ở bao lâu liền ở báy lâu, không có cái gì là làm phiền cả.
” Hiên Viên Thần khàn giọng nói.
Tô Thắm cầm khay đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Em yên tâm, công việc mới của em, tôi sẽ cho người chiếu Á cô.
Tô Thám đưa lưng về phía anh, nước mắt lại muốn rơi ra, âm thanh cô nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Không cần, cảm ơn tổng thống quan tâm.
”
Nói xong, Tô Thắm nhanh chóng bước ra ngoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...