Mười ngày sau tại sân bay thành phố T, chiếc máy bay tư nhân hạ cánh.
Dưới khoang chứa đồ của máy bay có vận chuyển hai chiếc xe SUV.
Hình Liệt Hàn lái một chiếc chở Đường Tư Vũ và Đường Dĩ Hi, còn Ôn Lương Diệu chở Hình Nhất Nặc, chạy thả TA òng của Ôn Lệ Thâm và Tô Hi.
Sau hai tiếng đường dài mới tới nơi.
Đường ở đây không rộng rãi như ở thành phố A, nhưng chỗ hay là có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà trong thành phố không thấy được.
Ví dụ như nhìn thấy mấy con trâu lớn bên đường khiến cho cậu nhóc rất vui, nhìn chằm chằm tắt lâu.
Còn có dãy núi dài bát tận nơi xa tạo nên cảm giác xa xăm.
Hình Liệt Hàn lái xe, Đường Tư Vũ cùng cậu nhóc ngồi ở ghế sau.
Trong xe rộng rãi, vô cùng thoải mái, Đường Tư Vũ đem theo chút đồ ăn vặt, cùng cậu nhóc ngồi ở phía sau vừa hưởng thụ vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh, cũng là một thú vui khác biệt.
Mà chiếc xe SUV phía sau, Ôn Lương Diệu ngồi ở ghế lái, Hình Nhất Nặc lười nhác mà ngồi bên ghế phụ, cột dây tóc ngọc trai khiến cô vô cùng đáng yêu và thanh thuần.
Cô vừa thưởng thức cảnh ngoài xe, vừa lén đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Chỉ thấy bàn tay dài dễ nhìn của anh nắm vững lấy vô lăng, chiếc đồng hồ đen trên cổ tay toát lên khí chất tao nhã.
Càng huống hồ người đàn ông này còn rất đẹp trai nữa chứ!
Hai tiếng sau, trước cổng khách sạn, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đều đang đợi họ.
Xe vừa đến, Hình Liệt Hàn bước xuống xe, mở cửa sau ra, ôm lấy con trai.
Lúc Đường Tư Vũ xuống xe, hắn tự nhiên mà đưa tay qua.
Đường Tư Vũ đỡ lấy tay hắn mà bước xuống chiếc xe SUV cao lớn.
Tô Hi liền vui mừng mà tiến lên: “Cuối cùng cũng đợi được mọi người tới thăm rồi.
Đường Tư Vũ cười mà khoác tay cô: “Chúng tớ cũng rất muốn tới.”
Lát sau xe của Ôn Lương Diệu cũng tới nơi.
Xe dừng lại, Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc bước xuống.
Trước cổng khách sạn, đám người này bất kể là nam nữ, nhan sắc hay là khí chất thì đều vô cùng hút mắt.
Ở trong một cửa sổ, Từ Dương vốn chỉ mở cửa ra ngắm phong cảnh bên ngoài một chút, học thuộc quá nhiều thoại, cô ta muốn hóng chút gió.
Nhưng cô ta bị người ở bên dưới thu hút chú ý, cô ta nhìn kỹ một cái.
Tim đập mạnh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ta gần như không dám tin rằng sẽ nhìn thấy Ôn Lương Diệu ở đây.
Cô ta hoa mắt rồi sao? Cô ta dụi mắt một cái, không nhìn nhầm, người đang nói chuyện dưới lầu cùng với Ôn Lệ Thâm không phải là Ôn Lương Diệu thì là ai?
Trời ơi! Anh ấy tới rồi.
Từ Dương hưng phấn mà có chút không biết làm sao.
Cô ta thậm chí có chút mong đợi mà nghĩ, anh có khi nào là tới thăm đoàn phim không? Chỉ là cho dù tới thăm đoàn phim thì chắc chắn cũng là thăm Tô Hi nhỉ?
Từ Dương đứng trên ban công, yên lặng mà nhìn vào bóng dáng cao lớn tuấn tú của Ôn Lương Diệu.
Trên người anh luôn có một loại cảm giác dịu dàng như nước.
Sau khi check in vào khách sạn, Đường Tư Vũ đang tới kỳ, sau một chặng đường dài, cô khá mệt.
Cậu nhóc được Tô Hi đưa đi ăn.
Hình Liệt Hàn rót một ly nước ấm đưa tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô có chút tái nhợt.
Anh đau lòng mà xoa mặt cô: “Em nghỉ ngơi cho tốt chút đã.”
“Vâng! Tiểu Hi có Tô Hi chơi cùng, em cũng yên tâm.” Đường Tư Vũ nói xong, uống mấy ngụm nước liền dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ.
Hình Liệt Hàn sò trán cô một cái, cúi người hôn lên, sau đó anh cũng không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, bàn tay lớn dịu dàng xoa bụng cho có.
Bụng cô lành lạnh, tay hắn đè lên.
Nhiệt độ nam tính xâm nhập vào trong bụng cô, quả nhiên bớt khó chịu hơn.
Hình Nhất Nặc tâm trạng rất tốt.
Cô liền không đợi được nữa mà bảo Ôn Lương Diệu đưa cô đi thăm quan phòng đạo cụ rồi lại thăm quan phòng trang phục.
Ôn Lương Diệu đi sát bên cạnh cô.
Cô rất tán thưởng mà sờ vào những trang phục cổ trang đường may tinh xảo đó.
Cô thật sự có một khao khát.
Cô muốn làm nghệ sĩ.
Cô cũng muốn đóng phim.
“Chúng ta ở đây thêm chút nữa có được không?” Cô quay đầu khẩn cầu Ôn Lương Diệu.
Vì ý của anh lớn Hình Liệt Hàn là ở đây chơi một tuần rồi về, nhưng cô cảm thấy một tuần không hề đủ.
Ôn Lương Diệu nhìn cô, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu em còn muốn ở lại đây vậy thì chúng ta chỉ có thể lái xe về.”
“Được thôi! Chúng ta vừa lái xe vừa chơi dọc đường.
Em có hẳn cả kỳ nghỉ hè kìal”
“Được.” Ôn Lương Diệu đồng ý với cô.
“Yeah!” Hình Nhất Nặc giơ dấu V lên.
Ôn Lương Diệu cười mà lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là tính trẻ con.
Đang còn tham quan thì nghe thấy sau lưng có một tiếng nữ giới vô cùng ngọt ngòa vang lên: “Ôn nhị thiếu gia.”
Ôn Lương Diệu ngắn người, quay đầu lại.
Chỉ thấy Từ Dương ở phía sau đang mỉm cười mà đi về phía họ: “Lâu rồi không 94p.
“Từ tiểu thư, lâu rồi không gặp.” Ôn Lương Diệu lịch sự mà chào một tiếng.
Hình Nhất Nặc nhìn Từ Dương, trong ánh mắt trong suốt xẹt qua tia cố ý ngầm.
Cô có một loại cảm giác, Từ Dương này có thiện cảm với Ôn Lương Diệu.
“Mọi người là tới thăm chị Tô sao?” Từ Dương tò mò hỏi.
“Đúng vậy, cũng tiện đường qua chơi.” Ôn Lương Diệu gật đầu.
“Nhất Nặc, có nhớ chị không?” Từ Dương chào Hình Nhất Nặc.
Hình Nhất Nặc cười tươi: “Nhớ chứ! Chị Từ mài”
Từ Dương cười với cô một cái, ánh mắt lại có chút khát vọng mà nhìn Ôn Lương Diệu, trong ánh mắt có máy tia xâu hỗ mà không tiện nói ra.
Ôn Lương Diệu cảm nhận được thứ trong mắt Từ Dương.
Anh giả vờ không thấy, vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai Hình Nhất Nặc một cái: “Nên đi tìm cậu nhóc rồi.”
“Vâng!” Hình Nhất Nặc cũng hiểu ý, khoác tay anh: “Đi thôi! Chúng ta đi tìm anh trai.”
Lúc Ôn Lương Diệu định rời đi thì Từ Dương đột nhiên có chút mạo muội mà hỏi: “Ôn nhị thiếu gia, tôi biết một nhà hàng rất ngon, xin hỏi hai ngày nay anh có thời gian không? Tôi đưa mọi người đi an.
Ôn Lương Diệu quay đầu cười nói: “Xem tình hình đi! Lần này tôi phụ trách trông coi hai đứa nhỏ, cũng không nhất định có thời gian rảnh.”
Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh anh, liền không phục.
Hai đứa nhỏ?
Hình Dĩ Hi đúng là nhỏ, nhưng chẳng lẽ trong mắt anh cô cũng là trẻ nhỏ?
“Được! Vậy hẹn sau vậy.” Từ Dương đè sự thất vọng trong lòng xuống, nhìn bọn họ rời đi.
Vừa đi vào phòng trưng bày trang phục, Hình Nhất Nặc tức giận mà đi nhanh về trước.
Ôn Lương Diệu thấy cô đi nhanh liền kinh ngạc: “Nhất Nặc, đi chậm chút.”
Hình Nhất Nặc định không để ý tới anh.
“Nhất Nặc, em sao vậy?” Ôn Lương Diệu có một loại trực giác, anh đã chọc giận cô rồi.
Ở trong một góc khác, có hai nhân viên đang khiêng rương lớn quá, suýt chút đụng vào Hình Nhất Nặc.
Ôn Lương Diệu phía sau chạy qua liền kéo cô một cái, bảo vệ cô bên người.
Góc này có chút yên tĩnh, bên cạnh Ôn Lương Diệu chính là một góc, mà cơ thể cao lớn của anh rọi bóng xuống trùm lên người cô gái ở trong góc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...