Tô Hi bưng đĩa hoa quả đi ra.
Cô bận rộn một hồi, đĩa hoa quả được bày vô cùng đẹp mắt.
Ôn phu nhân nhìn một cái liền thầm khen ngợi, không ngờ Tô Hi khéo tay vậy.
“Chị Tô Hi, chị giỏi quá.” Hình Nhất Nặc có ăn, miệng càng ngọt hơn.
Tô Hi cũng thích cô em gái này, nói: “Chỉ là trình độ nghiệp dư thôi.”
Ôn Lệ Thâm đi đến bên cạnh cô, cười dịu dàng: “Vát vả rồi.”
“Không vắt vả.”
Hình Nhất Nặc thầm woa một tiếng, anh Ôn và chị Tô Hi ngọt ngào quá đi!
Trong sân lại truyền tới tiếng của hai loại xe, một loại Sedan vô cùng trầm ôn khiêm tốn, một loại là xe thể thao vô cùng mạnh me.
Là người của Hình gia tới rồi.
Vợ chồng Hình Chính Đình đưa cậu nhóc tới, trong xe thể thao phía sau, vợ chồng Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ cũng xuống xe.
Trong phòng khách Ôn gia liền trở nên náo nhiệt.
Cậu nhóc và Hình Nhất Nặc ngồi trước đồ ăn vặt, bắt đầu chọn đồ mình thích.
Đường Tư Vũ và Tô Hi vui mừng mà ôm nhau một cái, hai người đàn ông cũng đứng nói chuyện ở bên cạnh.
“Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta vào hoa viên nói chuyện đi.” Hai người phụ nữ đi về phía hoa viên.
Con gái ngồi với nhau thì có rất nhiều cái đề nói, mà bây giờ chủ đề hai người quan tâm nhát tất nhiên là con cái.
Đặc biệt là Tô Hi.
Đường Tư Vũ có kinh nghiệm mang thai, cô chỉ có thể thỉnh kinh, tìm hiểu liên quan đến chuyện sinh con nhiều chút.
“Lúc đó, tớ ở ngoài phòng sinh nghe thấy tiếng hét của cậu, dọa cho tớ cả đời này đều không định sinh con nữa.” Tô Hi nghĩ lại vẫn hơi sợ.
Đường Tư Vũ lúc đó sinh con, Tô Hi ở cùng cả quá trình, nên dù cô chưa trải qua lần nào nhưng cũng gặp được một lần.
Đường Tư Vũ vòng lấy tay cô, cười an ủi: “Yên tâm đi! Chỉ cần cậu mang thai, đến lúc đó cậu sẽ tràn đầy dũng khí.
Có vất vả thế nào thì chỉ cần bình an sinh con ra là cậu sẽ cảm thấy vô cùng đáng.”
“Tớ định năm sau có kế hoạch.
Năm nay đã định một bộ phim năm sau quay, đợi tớ kết thúc công việc này thì tớ sẽ chuyên tâm vào việc lên kế hoạch sinh con.” Tô Hi nói.
Điều này Ôn Lệ Thâm cũng vô cùng đồng tình.
Đường Tư Vũ biết nghề của Tô Hi tính cạnh tranh mạnh, cô đáp: “Chỉ cần các cậu đã quyết định là được, thuận theo tự nhiên.”
Hình Nhất Nặc đang ngồi trên sô pha ăn xong một đống đồ vặt.
Lúc này cô nghe thấy lầu hai có tiếng bước chân xuống lầu.
Cô ngắng đầu liền nhìn thấy Ôn Lương Diệu đã tắm xong, tóc đen còn có chút ướt, mặc chiếc áo T-shirt cùng quần bò liền đi xuống.
Da vốn trắng lại cộng thêm khuôn mặt tuần tú của anh mà còn trẻ hơn hai tuổi so với tuổi thật của anh.
Nếu anh cứ như vậy mà đi vào đại học thì chắc chắn là có đãi ngộ cấp bậc hot boy của trường.
Hình Nhất Nặc chớp mắt một cái, cứ nhìn ngơ ngác.
Ôn Lương Diệu cảm nhận được ánh mắt của cô, anh giả vờ như không nhìn thấy.
Hình Nhất Nặc liền bĩu môi.
Anh vẫn đang giận cô sao? Cô không phải chỉ nói mấy câu với Cổ Kính thôi sao?
Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm ngồi trên sô pha trong phòng kế, hai người đàn ông tao nhã thành thục, cả người đều tản ra khí chất khác biệt, nhưng đều mê người, mị lực khác nhau.
Hai người đang nói chuyện kinh doanh, cũng nói tới bóng đá, con cái.
Hình Liệt Hàn tất nhiên cho rằng họ nên sinh con rồi.
“Đợi thêm năm nữa vậy! Hi Hi còn có một bộ phim đang đợi quay, chúng tôi không gấp sinh con.” Ôn Lệ Thâm cười nói.
“Tôi và Tư Vũ cũng đang xem xét sinh đứa thứ hai, có thể cũng là năm sau.”
“Tốt đấy! Đến lúc đó cùng làm cha, xem ai tốt hơn.”
Ôn Lệ Thâm nói xong, nghĩ tới cảnh trong lòng hai người đều nhét một đứa bé thì không kìm được mà cảm thấy thú vị.
“Nói về kinh nghiệm nuôi con, tôi cũng không có nhiều, nên nếu thật sự sinh thêm một đứa nữa thì tôi cũng phải học cho đàng hoàng.” Trong nội tâm của Hình Liệt Hàn cũng muốn bù đắp tiếc nuối.
Hắn đã bỏ lỡ lúc nhỏ của con trai, nếu có thêm một đứa nữa thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua bát kỳ thời khắc trưởng thành nào của con.
Bảy giờ, bữa tối bắt đầu.
Trên bàn ăn, rất lâu cũng không có náo nhiệt như vậy rồi.
Cậu nhóc vẫn là đối tượng được yêu chiều, vừa đưa muỗng, vừa bóc tôm, vừa đút canh.
Tưởng Lam chăm sóc cậu nhóc rất chu đáo.
Ánh mắt của Ôn phu nhân không kìm được mà lộ ra tia hâm mộ, chỉ là cũng không có biểu hiện rõ ràng.
Nếu như con trai đã đang có kế hoạch thì bà kiên nhẫn đợi là được rồi.
Vị trí của Hình Nhất Nặc vừa hay là ở bên cạnh Ôn Lương Diệu.
Vì bàn này đều là vợ chồng, có đôi có cặp, tất nhiên họ phải ngồi gần với nửa kia của mình, nên còn lại hai người chưa kết hôn cứ như vậy liền gộp lại một chỗ.
“Nào, chúng ta cụng ly, chúc Lương Diệu sinh nhật vui vẻ.” Hình Chính Đình nâng ly trước, đàn ông trên bàn uống rượu thì nâng ly rượu, không uống rượu thì nâng ly trà.
Cậu nhóc giơ ly sữa của mình lên cùng người lớn nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Ôn Lương Diệu cười nâng ly: “Cảm ơn mọi người.”
Lúc này có một cái ly nghịch ngợm mà giơ cao, cụng vào miệng ly của anh một cái.
Là Hình Nhất Nặc, cô cười hì hì nhìn anh: “Sinh nhật vui vẻ, thầy Ôn.”
Hình Chính Đình liền sửa cho cô: “Nhất Nặc, nếu đã ở nhà thì gọi là anh đi! Đừng xa lạ vậy.”
“Vâng, anh Lương Diệu.” Hình Nhất Nặc liền ngoan ngoãn sửa lời.
Ôn Lương Diệu vốn định tối nay không đề ý tới cô, nhưng một câu gọi anh này vẫn khiến lòng anh mềm nhũn.
Anh vươn tay ra, xoa đầu cô một cái: “Nếu em nghiêm túc nghe giảng thì anh càng vui hơn.”
Hình Nhất Nặc ngắn ra: “Em sẽ có gắng.”
“Có Lương Diệu giúp đỡ, con bé tiến bộ nhiều lắm.” Tưởng Lam khá vui mừng mà nói.
Ôn phu nhân cười mà nhìn con trai và Hình Nhất Nặc, ý nghĩ lúc chiều lại nảy ra.
Bà thầm nghĩ, cũng không biết hai nhà có phúc khí như vậy không nữa, sau này kết thành một nhà.
Ăn cơm xong, người lớn nghỉ ngơi một chút, tiếp đó lại ăn bánh kem.
Hình Nhất Nặc mượn cơ hội sáp lại gần bên cạnh Ôn Lương Diệu, khẽ nói: “Lúc chiều sao anh lại gạt em chứ? Rõ ràng là anh đặt vị dâu, còn nói là xoài.”
“Ai bảo em không nghe lời?”
“Em đâu có không nghe lời chứ?”
“Không phải anh đã nói không được nói chuyện với Cổ Kính rồi sao? Còn nói nhiệt tình vậy nữa.
Em là hy vọng chuyện này truyền tới tai cha mẹ em?”
Hình Nhất Nặc liền bị dọa cho rụt cổ lại.
Nếu thật sự truyền tới chỗ cha mẹ Vậy thì mắt mặt lắm.
“Vâng, em đảm bảo sau này không nói chuyện với cậu ấy nữa.” Hình Nhất Nặc chỉ đành đảm bảo với anh.
Ôn Lương Diệu chăm chú nhìn cô: “Vậy thì nói được làm được.”
“Đương nhiên.”
Nói xong Hình Nhất Nặc thấy Ôn phu nhân đi mở hộp bánh kem, cô liền vội chạy qua xem.
Lúc này điện thoại của Ôn Lương Diệu truyền tới một câu sinh nhật vui vẻ, màn hình sáng lên.
Trên hình nền chính là khuôn mặt cười rạng rỡ của Hình Nhất Nặc.
Mà sinh nhật vui vẻ là Đường Ty Ty gửi tới.
Ôn Lương Diệu nhìn bức ảnh mà ngắn ra một hồi, hoàn toàn không để ý tới câu sinh nhật vui vẻ đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...