Đến bệnh viện lúc trước của Mộ Phi hỏi thăm một chút, hóa ra Mộ Phi đã được chuyển đến một cơ sở điều dưỡng tư nhân.
Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ đến cửa cơ sở điều dưỡng đó, lúc xuống xe, Hình Liệt Hàn không yên tâm liền cùng cô đi vào.
Sau khi hoàn thành một loạt đăng ký, Đường Tư Vũ nhìn người đàn ông phía sau: “Buổi trưa đến đón em.”
“Được! Anh sẽ đến đúng 11 giờ.
Đến lúc đó, em nhớ ra cửa tìm anh.” Hình Liệt Hàn nói xong, quay người rời khỏi.
Đường Tư Vũ đi cùng với y tá đến một phòng huấn luyện phục hồi chức năng rộng rãi, y tá làm một động tác mời với cô: “Mộ tiên sinh ở bên trong.”
“ĐƯợcC rồi, cô đi làm việc đi!” Đường Tư Vũ nhẹ giọng nói với cô ấy, cô từ từ đi đến +2 ^.
– cửa số trước mặt.
Bên trong chỉ có một mình Mộ Phi, anh ngồi trên xe lăn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó chỉ thấy anh vén chăn trên chân lên, trượt xe lăn tới trước xà kép thấp trước mặt, thử dùng cánh tay chống đỡ mình đứng lên.
Tim Đường Tư Vũ thoáng chốc thắt lại, Mộ Phi đã rất cố gắng để bản thân một lần nữa đứng dậy, nhưng sau cuộc phẫu thuật, cơ thể anh suy yếu, cộng với việc mắt đi một khoảng thời gian tập luyện, lực cánh tay của anh ta không còn được như trước.
Anh vừa mới đứng dậy định đi về phía trước hai bước, đột nhiên một bên chân vô lực suýt nữa khụy xuống.
Mộ Phi toàn thân run rấy, lại gượng ngồi vào xe lăn, anh khẽ quát một tiếng không cam tâm, giống như một người đã mắt đi giá trị của cuộc sống.
Anh vội vã đứng dậy, nhưng thân thể không cho phép.
Đường Tư Vũ đứng trước cửa sổ, đôi mắt có chút ẩm ướt.
Giờ phút này, cô thật không biết phải đối mặt với Mộ Phi như thế nào.
Thính lực của Mộ Phi không tồi, anh cảm giác được ngoài của sổ có người, lập tức có chút tức giận trừng mắt nhìn: “Là ai?”
Đường Tư Vũ không nghĩ tới bị anh phát hiện, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ cửa đi vào.
Sự tức giận trong mắt Mộ Phi lập tức biến thành kinh ngạc, anh không ngờ Đường Tư Vũ sẽ đến thăm mình, thăm hỏi một người đã nữa tàn phế như anh, không, anh thực sự không muốn cô đến, cũng không muốn trong lòng cô lưu lại một mặt vô lực của anh.
“Mộ Phi, anh vẫn khỏe chứ?” Đường Tư Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Phi đem sự không cam tâm và cả cảm xúc vừa rồi giấu đi, anh mỉm cười: “Vẫn tốt, sao em lại đến đây? Không phải đi trăng mật rồi sao?”
“Vừa về hai ngày trước.” Nói xong, Đường Tư Vũ ngồi vào ghế bên cạnh anh: “Tôi tin anh sẽ khỏe lại thôi.”
Đôi mắt Mộ Phi lóe lên, dường như lời nói của cô với anh mà nói chính là một loại tín niệm.
Cô nói thế nào, anh nhất định sẽ như vậy.
“Cuộc sống sau khi kết hôn thế nào? Hình Liệt Hàn có bắt nạt em không? Nếu anh ta bắt nạt em, anh vẫn có thể đứng ra đe dọa anh ta một chút.” Mộ Phi cười khổ nói.
Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: “Vẫn tốt, anh ấy không dám bắt nạt tôi.”
Mộ Phi nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, khẽ cười một tiếng: “Người nào có được em mà vẫn không tiếc bắt nạt em chứ?”
Đường Tư Vũ ngắng đầu, Mộ Phi lập tức hồi thần, cười nói: “Chúc em hạnh phúc, anh tin rằng ở bên cạnh anh ta em sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc.”
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Anh cũng phải sớm khỏe lại.
Nỗ lực phối hợp điều trị, anh sẽ bình phục như trước kia.”
“Có câu này của em, anh nhất định sẽ nỗ lực để mình khỏe lên.” Mộ Phi gật đầu, nhìn cô, đột nhiên anh không biết phải nói gì.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Đường Tư Vũ hỏi.
“Được! Em có thể đầy anh không?”
“Tất nhiên có thể.” Đường Tư Vũ đứng dậy, đi ra phía sau đẩy anh ta đi.
Trái tim Mộ Phi dần dần bình tĩnh lại.
Trong khoảng thời gian này, anh ta không cầu không tiến, từ bỏ chính mình, cũng mang quá nhiều tâm tư, cảm thấy sống không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng mà không biết tại sao, Đường Tư Vũ đến thăm, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên bình yên.
Điều này có nghĩa là mọi chuyện trước đây anh có lỗi với cô, cô hoàn toàn bỏ qua.
Buông xuống rồi, loại cảm giác này cực thoải mái.
Đi ra bãi cỏ, hai người không ai nói gì.
Đường Tư Vũ đưa anh đi dọc hồ nước nhân tạo, lá cây đâm chồi nảy lộc, ánh nắng phản chiếu trên mặt nước một vằng hào quang mê người, tiếng chim kêu, mùi hoa sơn chỉ trong không khí.
Mộ Phi nhẹ nhàng hít một hơi, tò mò hỏi: “Anh ta không để ý việc em đến thăm anh sao?”
“Anh ấy đưa tôi đến.” Đường Tư Vũ trả lời.
“Đợi anh khỏe rồi anh sẽ đi thăm Y Y, là anh không chăm sóc tốt cô ấy.” Trong giọng nói của Mộ Phi tràn ngập sự áy náy.
“Không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không thể hoàn toàn trách anh.
Anh có thể bảo vệ cô ta, đã làm rất tốt rồi.”
Mộ Phi đột nhiên cười khổ: “Có thể em không biết, lúc cô ấy cầm video đó đến tìm anh, anh thực sự giật mình về những gì cô ấy gặp phải.
Nhưng cô ấy còn muốn để anh đe dọa cướp đi công ty của Hình Nham.
Sau đó… sau đó lại đối đầu với Hình Liệt Hàn, cô ấy vẫn còn oán hận em.
Đường Tư Vũ hơi giật mình, Đường Y Y hận cô là điều tất nhiên.
Cô thở dài: “Để cô ta hận đi! Dù sao, bây giờ sự việc đã đến mức này, tôi không thẹn với lương tâm.”
Mộ Phi quay đầu, nhìn biểu tình bình tĩnh của cô: “Từ đầu đến cuối, em đều làm rất tốt.”
Sau khi đi dạo quanh hồ, đến một phòng nghỉ bên cạnh, y tá mang nước và hoa quả đến, Đường Tư Vũ lấy một quả táo gọt vỏ cho Mộ Phi.
Mộ Phi nhìn cô với cái nhìn tựa như một người bạn cũ.
Ở hôn lễ của Đường Tư Vũ, anh đã nguôi ngoai mọi tình cảm của mình dành cho cô, biến nó thành một loại tình thân, chúc phúc cho em gái mình.
“Tư Vũ, sau này em cũng không cần đến thăm anh nữa, anh sợ anh ta sẽ ghen.”
“Anh ấy sẽ không.” Đường Tư Vũ ngẳắng đầu mỉm cười.
“Được thôi! Thực ra, anh là không muốn em nhìn thấy anh… anh như thế này.” Nói xong, Mộ Phi có chút vô lực nắm chặt nắm đấm.
Đường Tư Vũ vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Mộ Phi, cho dù anh có trở thành như thế nào, tôi cũng sẽ coi anh như bạn của mình.
Tôi đối với anh sẽ không có bất kỳ cái nhìn nào, tôi chỉ hi vọng anh có thể khỏe lại.”
Trong lòng Mộ Phi dâng lên một luồng ấm áp.
Thời điểm này, anh nghe không vào lời khuyên của người khác.
Nếu như để anh cứ sống như thế này, anh sẽ không tìm được phương hướng cho tương lai, anh sẽ tự ti.
Anh đã từng có bao nhiêu tự tin, nhưng hiện tại, hết thảy đều không còn, phải bắt đầu lại từ đầu.
Anh phải nhận ánh mắt khác thường của người khác, phải một lần nữa dựng lại uy nghiêm của bản thân.
Anh phải chống lại ánh mắt khinh thường của người khác, chuyện anh phải làm còn rất nhiều.
“Được, anh sẽ thử đứng lên.
Nếu có một ngày như thế, anh sẽ mời bọn em ăn cơm.” Mộ Phi mỉm cười.
Đường Tư Vũ cũng cười: “Được, vậy tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”
Mười một giờ, Đường Tư Vũ ra khỏi bệnh viện, xe của Hình Liệt Hàn đã đợi sẵn ở đó.
Chiếc xe thể thao màu đen huyền, giống như một con báo đang ngủ, yên tĩnh lặng lẽ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...