Trong phòng họp của tập đoàn Hình thị, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn giao băng ghi hình lại cho luật sư, họ đều lựa chọn tránh né, để luật sư xem xong băng ghi hình này.
Sau khi luật sư xem xong thì họ tiếp tục thảo luận chuyện kiện tụng cụ thể với ông ấy.
Sau khi luật sư xem xong, vẻ mặt rất nghiêm trọng, và định nghĩa tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Đối với việc kiện Hình Nham, có hiệu quả chứng cứ mạnh mẽ, tuyệt đối phù hợp với sự thật phạm tội.
“Luật sư, ông chuẩn bị tài liệu, lúc nào tôi cũng có thể lên tòa.” Đường Tư Vũ lạnh lùng nói.
“Được, ngày mai tôi liền nộp tài liệu lên chuẩn bị tố tụng.”
“Chúng tôi đợi tin của ông.” Hình Liệt Hàn nói.
Luật sư vô cùng cung kính gật đầu với hắn: “Yên tâm đi! Hình tổng, vụ án này tôi nắm chắc phần thắng.”
Luật sư rời đi, Đường Tư Vũ trầm mặc mà ngồi bên cạnh, im lặng không nói.
Cô ngắng đầu lên nói: “Chúng ta bắt buộc phải cẩn thận chút, ngộ nhỡ để Hình Nham biết được chúng ta đang kiện ông ta thì nhất định sẽ cố hết sức ngăn chặn.”
“Ba mẹ, máy bay tối nay cất cánh, anh đã .
sắp xếp mười vệ sĩ đi theo, họ sẽ không có vấn đề gì.
Còn về chúng ta, anh sẽ nghĩ cách ứng phó.” Hình Liệt Hàn an ủi cô.
Đường Tư Vũ gật đầu.
Lát sau cô trở về Hình gia, cậu nhóc rốt cuộc không vui mà rời đi.
Cậu vốn muốn đi nghỉ mát cùng bó mẹ.
Đường Tư Vũ khuyên nhủ một hồi thì cậu mới miễn cưỡng mà đồng ý đi trước.
Chín giờ tối, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay.
Ngồi trong xe Sedan nhìn về hướng máy bay bay đi, cô thở phào một hơi, người đàn ông bên cạnh ôm cô: “Được rồi, tiếp theo bắt đầu làm chuyện của chúng ta.”
Cô cười khổ một tiếng, khẽ dựa vào lòng hắn, ngắng đầu hỏi hắn: “Anh có hối hận ở cùng em không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Vì bên cạnh em hình như luôn xảy ra rất nhiều chuyện, khiến anh phải gánh vác cùng em.” Cô đối với chuyện này cảm thấy rất có lỗi.
Hình Liệt Hàn khẽ hôn lên trán cô một cái: “Không hối hận, cả đời này cũng sẽ không hối hận, cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì anh đều sẽ gánh vác cùng em, cùng đối mặt.”
Nghe thấy câu này, trong lòng Đường Tư Vũ mãn nguyện, cảm động.
Sống cùng người đàn ông thế này đến hết đời, không hồi tiếc.
Lúc về tới biệt thự, Đường Tư Vũ nhận .
được điện thoại của Tô Hi.
Tô Hi ở đầu bên kia nói ngọt ngào: “Tư Vũ, chúng ta có một khoảng thời gian không gặp nhau được rồi!”
“Chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật rồi sao?” Đường Tư Vũ cười hỏi.
“Đúng thế! Chúng tớ sau một tiếng nữa thì bay, có thể mất một tháng, các cậu lúc nào thì đi2”
Đường Tư Vũ thấy tâm trạng cô ấy tốt như vậy thì cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Đường Y Y, cô cười nói: “Hai người đi trước, chơi vui.”
TỦ, vậy duy trì liên lạc, nói không chừng tới lúc đó chúng ta còn có thể chơi cùng nhau.”
“Được, duy trì liên lạc, hai người cũng chú ý an toàn.”
“Hai người cũng vậy, bye bye.” Tô Hi cúp máy.
Đường Tư Vũ cất điện thoại, sau eo có một đôi tay ôm lấy.
Cô thầm dâng lên tia áy này, tối qua là đêm tân hôn của họ mà cô lại không làm tròn nghĩa vụ người vợ.
Cho dù trong lòng cô có chút đau nhưng tối nay cô không muốn cự tuyệt hắn.
Cô quay người, dựa chặt vào lòng hắn, ôm cỗ hắn, hồi đáp lại hắn.
Ánh mắt sâu xa của người đàn ông dừng lại trên mặt cô, giống như đang cần thận .
dò đoán ý của cô.
Đường Tư Vũ càng thêm đau lòng.
Cô nhón chân, hôn một cái lên má hắn, sự lớn mật trong ánh mắt cho hắn lời hồi đáp.
Ánh mắt người đàn ông sáng rực, hắn cong khóe môi, liền bế ngang cô lên, đi về phía chiếc giường tân hôn của họ.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, một cỗ khát vọng kím nén trong lòng, khiến hắn cúi đầu xuống hôn lên cô dâu của hắn, tối này bắt đầu sự đãi ngộ thuộc về chú rễ là hắn.
Một đêm này, ánh đèn sáng đến tận đêm khuya.
Nhưng thời khắc như thế này có người lại không ngủ được.
Hình Nham lòng nóng như lửa đốt muốn biết ý của Mộ Phi.
Ông ta quả thực hết cách, chỉ đành mua chuộc một y tá của bệnh viện, bảo cô †a nói ra người tới thăm Mộ Phi.
Y tá đó vậy mà lại quen Hình Liệt Hàn.
Dù sao Hình Liệt Hàn cũng là người nồi tiếng trong giới thương nhân.
Thân phận của Mộ Phi khiến cô y tá đều đang bàn luận, mà đối với người đến thăm hắn, tất nhiên cũng đều được quan tâm.
Hình Nham sau khi có được tin tức này, trái tim run kịch liệt một cái.
Chuyện ông ta sợ nhất đã xảy ra.
Mộ Phi vậy mà lại tìm tới Đường Tư Vũ.
Đường Y Y dù thế nào đi nữa cũng là em gái cùng ba khác mẹ với Đường Tư Vũ, cái chết thảm của Đường Y Y đối với quan hệ của cô ta và Đường Tư Vũ mà nói, thì Đường Tư Vũ chắc chắn sẽ ra tay.
Mà chỉ cần Đường Tư Vũ ra tay vậy thì .
người giúp cô tắt nhiên là Hình Liệt Hàn.
Người khiến Hình Nham đau đầu nhất, cũng sợ đối đầu nhất chính Hình Liệt Hàn.
Thực lực của Hình Liệt Hàn mạnh hơn ông ta, hơn nữa còn hiểu rõ ông ta.
Điểm này giống như nắm chặt được thóp ông ta khiến ông ta vô cùng hoảng loạn bát an.
Lúc này, sau khi có được thông tin, ông ta đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Nếu Đường Tư Vũ đồng ý giúp Đường Y Y thì Mộ Phi nhất định sẽ giao lại băng ghi hình cho cô, một khi khởi tố thì ông ta xong đời.
Hình Nham ởi đi lại lại, rõ ràng là trong phòng có mở điều hòa lạnh nhưng ông ta lại đồ mồ hôi hột, thi thoảng lấy giấy lau mồ hôi, trong ánh mắt lúc thì hoảng loạn lúc thì lộ ra sát ý mạnh mẽ.
Ông ta đã không quan tâm sẽ dùng thủ đoạn gì nữa.
Nếu như đã ép ông ta đến con đường cùng này thì ông ta chỉ muốn tự cứu, chỉ muốn quét sạch hết chướng ngại, chỉ muốn giết hết những người dồn ông ta vào chỗ chết đó.
“Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ, tụi mày tốt nhất đừng tự tìm phiền phức, nếu không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày.” Trong ánh mắt ông ta bắn ra tia sát ý ngùn ngụt.
Hình Nham gọi vào một số: “Tra cho tôi Hình Liệt Hàn tối qua đến hôm nay có gặp luật sư không? Tôi muốn biết tất cả hành tung của nó.”
Nói xong ông ta có một loại cảm giác đè ép sắp thở không ra hơi.
Ông ta có một loại cảm giác sắp xong đời.
May mà lúc trước ông ta có chuẩn bị trước, đưa người nhà tới một nơi an toàn ở nước ngoài, bây giờ chỉ cần ông ta cũng biến mất thì cho dù công ty không cần nữa thì ông ta chỉ cần không phải ngồi tù, vậy tất cả vẫn còn kịp.
Hình Nham nghiền răng, lúc trước ông ta còn không nỡ lấy công ty ra giao dịch với Mộ Phi, nhưng lúc này ông ta mới phát hiện, tiền đều là vật ngoài thân, giữ mạng mới quan trọng nhất.
Công ty cho dù có tặng cho người ta, ông ta cũng không muốn nửa đời sau ở trong tù, càng huống hồ trong tay ông ta còn gây ra vụ án mạng của Đường Y Y, còn có tai nạn xe của Mộ Phi.
Chỉ cần bắt đầu điều tra thì tuyệt đối có thể tra tới ông ta.
Hình Nham có chút run rầy mà cầm điện thoại, gọi vào số trợ lý của mình: “Đặt cho tôi một vé bay đi nước H, tôi muốn chuyến sớm nhất.”
“Vâng.” Trợ lý liền đáp, kiểm tra một chút: “Chuyến nhanh nhất là bảy giờ sáng ngày mai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...