Hình Liệt Hàn an ủi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
Đường Tư Vũ cũng thoáng lo lắng, những gì lần trước Mộ Phi nói qua điện thoại khiến cô nghĩ rằng dường như anh ta không từ bỏ cô.
Lần đầu tiên Đường Tư Vũ ghét việc mình bị người khác thích, cô thực sự hy vọng mình không còn gì có thể thu hút Mộ Phi nưa.
Trong văn phòng của Mộ Phi cũng nhận được video của Hình Nham, đây là do anh ta đã đe dọa ông ta từ một tiếng trước, nếu Hình Nham không bày tỏ thái độ thì anh ta sẽ không khách sáo nữa.
Không ngờ Hình Nham lại vội vàng cúi đầu đồng ý giao công ty cho Mộ Phi.
Mộ Phi hài lòng ngồi trong văn phòng, xem xong video này thì nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng từ khách hàng.
Mộ Phi gọi điện thoại cho Đường Y Y để cô ấy xem đoạn video này, gần đây Đường Y Y thậm chí không muốn gặp ai, cô ta giống như người sống trong bóng tối.
Cô ta ngồi trên ghé sô pha nhìn khuôn mặt khiến cô ta buồn nôn và ghê tởm của Hình Nham, cô ta lại không vui vẻ lắm, đây không phải là kết cục cuối cùng của Hình Nham.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Đường Y Y cũng có chút vui vẻ, ít nhất Hình Nham cũng đã trả giá một phần.
Gần đây Đường Y Y cũng đến gặp mẹ cô ta, Khưu Lâm ở trong đó, trạng thái tinh thần của bà ta rất tệ, bà ta sẽ thường xuyên la hét điên cuồng như thể đang gặp ác mộng.
Tuy nhiên, tất cả những điều này là do Khâu Lâm tự gây ra, ác mộng của bà ta tất nhiên đều bắt nguồn từ những người bà ta đã hại chết, bao gồm Đường Hùng và Lý Đức, những thứ trong quá khứ luôn ám ảnh bà ta khiến bà ta vô cùng thống khổ.
Mỗi lần Đường Y Y đến gặp Khâu Lâm, lòng căm thù của cô ta dành cho Đường Tư Vũ lại tăng lên.
Cô ta hy vọng có thể nhìn thấy kết cục của Đường Tư Vũ, hy vọng rằng một ngày nào đó, Mộ Phi sẽ đánh bại công ty của Hình Liệt Hàn, khiến Đường Tư Vũ trải qua những ngày đau khô.
Trong văn phòng của Mộ Phi, Hình Nham cũng gọi điện thoại đến.
“Mộ Phi, tôi đã làm như những gì anh nói, tốt nhất là anh hứa sẽ không kiện tôi nữa, thỏa thuận giữa chúng ta sẽ không phát sinh bắt kỳ biến cố nào nữa.”
“Đừng lo lắng, những gì tôi đã hứa với anh nhất định sẽ giữ lời, chỉ cần từ giờ trở đi anh biến mất khỏi giới kinh doanh thì chuyện này sẽ không bị công khai.” Mộ Phi trả lời anh ta.
“Được rồi, tôi sẽ rời khỏi đây và đưa gia đình tôi ra nước ngoài, tốt hơn hết anh nên làm như những gì mình nói.” Hình Nham giận dữ cúp máy.
Một tia sát ý lạnh lùng lóe lên trong mắt Mộ Phi, nhưng mà bây giờ anh ta sẽ không làm gì Hình Nham, chỉ cần Đường Y Y không ép buộc anh ta thì anh ta sẽ không thèm để ý đến việc Hình Nham đi hay Ở.
Hiện tại anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào công ty của mình, bởi vì đây là sức mạnh của anh ta để chiến đấu với Hình Liệt Hàn trong tương lai.
Ngày thứ ba sau khi kết hôn, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm trở lại nhà họ Tô để lại mặt.
Tô Tầm cũng đang ở nhà, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm mang theo rất nhiều quà về nhà.
Tô Bác Ngôn và Lí Thiến đều rất vui vẻ, đặc biệt là nghe cách Ôn Lệ Thâm gọi, họ vô cùng yên tâm.
Cứ như thể họ có một đứa con trai ngoan vậy.
Trên bàn ăn, Tô Bác Ngôn nghe nói Tô Hi vẫn muốn tiếp tục đi làm, ông không tán thành cho lắm, ông hy vọng con gái mình sẽ sống một cuộc sống yên ổn của một người vợ.
Chẳng qua đây không phải là phong cách của Tô Hi, cô không phải là người thích yên ôn hưởng thụ, cho dù óc chồng giàu có nhưng là phụ nữ thì cũng không nên giậm chân tại chỗ, phải có khả năng tự kiếm tiền, đây cũng có thể coi như là giá trị của bản thân.
“Cha, cha đừng can thiệp, con sẽ không ngăn cản những việc cô ấy muốn làm.”
Ôn Hình Viễn nuông chiều nói.
“Lão Tô, ông lo lắng cái gì? Có Lệ Thâm thì ai có thể bắt nạt con gái ông chứ?” Lí Thiến rất yên tâm.
Lúc trước cảm thấy giới giải trí rất hỗn loạn, bây giờ chồng của con gái là ông chủ của giới giải trí, nó muốn làm việc cũng chỉ là do sở thích, tiêu hao thời gian để cuộc sống càng phong phú hơn thì có tội gì chứ?
Tô Bác Ngôn nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy không nói gì về chuyện đó nữa.
Tô Hi nhìn chồng đầy cảm kích, giờ lại có thêm một người yêu cô.
“Tầm! Em gái của con đã kết hôn, con cũng nên nghĩ đến tương lai của mình đi chứ?” Lý Thiến cũng vỗ vỗ con gái lớn đề nhắc nhở về ván đề này.
“Mẹ, mẹ lại như vậy nữa rồi, con đã nói công việc rất quan trọng, hiện tại con chưa định kết hôn.” Tô Tầm bất lực, lúc này cô lại trở thành tiêu điểm của gia đình.
IIrO ii ngồi bên cạnh vừa hả hê lại vừa đồng tình với Tô Tầm.
.
Tô Tầm cũng trừng mắt nhìn cô ra hiệu cho cô đừng xen vào nữa, Tô Tầm bị một cú điện thoại thúc giục rời đi trước khi cô ăn xong.
“Ail Từ khi Tầm vào dinh thự của tổng thống, bây giờ đến cả lúc ăn cơm cũng vội vội vàng vàng.” Lý Thiến thở dài.
“Chị đây là cuồng công việc.”
“Chuyện này có gì hay chứ? Mẹ thà rằng nó làm công việc giống như trước đây còn hơn là làm việc trong dinh thự tổng „ thống.
“Mẹ, biết đâu tương lai chị sẽ trở thành phu nhân tổng thống, mẹ có tin hay không?” Tô Hi rất nghiêm túc dự đoán.
Tô Bác Ngôn đang uống trà suýt chút nữa phun ra, ngẳng đầu nhìn chằm chằm cô, có chút khó chịu nói: “Con đoán cái gì vậy? Chuyện này có thể đoán được sao?”
“Cha, con chỉ là đoán thôi! Sao cha phải kinh ngạc như vậy?” Tô Hi che miệng cười, Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh lắc lắc đầu cười, vừa cưng chiều vừa không có cách nào.
“Đoán cũng không được, chúng ta phải có một chút cơ sở thực tế, tổng thống sao có thể nhìn trúng chị con chứ!”
“Chị cũng không tệ!”
Tô Bác Ngôn suy nghĩ một chút, con gái .
lớn luôn là niềm tự hào của ông, nhưng ông vẫn cho rằng suy đoán của con gái nhỏ quá táo bạo, quá viên vông.
Hơn nữa, ông cảm thấy rất tốt khi có thể tuyển được một người con rễ hiền lành, ông cảm thấy rất có phúc, sao có thể có thêm tổng thống làm con rễ của mình được chứu?
Ông không dám nghĩ.
“Tổng thống năm nay hình như đã ngoài ba mươi tuồi rồi!” Lý Thiến tò mò hỏi.
“Ba mươi mốt.” Tô Bác Ngôn trả lời.
“Năm nay chị hai mươi bảy tuổi, không phải rất hợp nhau sao?” Tô Hi lại nói bậy.
Tô Bác Ngôn lại trừng mắt, Tô Hi lè lưỡi, vội vàng lấy tay che mặt lại.
Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh vừa cười vừa không thể chen vào đề cứu cô, người ngồi đối diện chính là bố vợ của anh!
Sau khi đi ra khỏi nhà, Tô Hi vẫn còn đang lầm bẩm: “Tại sao cha lại không có tự tin với chị vậy chứ? Lệ Thâm, anh nghĩ sao về dự đoán của em?”
“Thật khó nói, số mệnh luôn luôn khó đoán.” Ôn Lệ Thâm thực sự đồng ý.
Tô Hi lập tức cảm thấy quan điểm giống nhau thật là hiếm có, cho dù cô có nói lung tung thì anh cũng đồng ý.
“Đúng vậy! Duyên phận thật khó nói, giống như anh và em vậy! Một năm trước em làm sao biết được là sẽ lấy anh co chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...