Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi về hướng phòng cưới mà hôm nay họ đã trang trí, một căn biệt thự biệt lập, toàn bộ biệt thự tràn ngập màu đỏ của sự vui mừng, nhìn vào cũng có một loại không khí vui mừng khác.
“Ôi chao…” Đôi giày cao gót của Tô Hi đột nhiên bị nghiêng đi, cộng với việc hôm nay cô đã đi giày cao gót cả một ngày, cô thật sự cảm thấy chân mình đau chết đi được, chỉ là không muốn nói ra nên đành phải chịu đựng cho đến bây giờ, lại nghiêng thêm chút nữa thì quá sức rồi.
“Làm sao vậy? Để anh xem xem.” Ôn Lệ Thâm lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cổ chân mảnh khảnh của cô có chút sưng đỏ.
“Không sao, chỉ là đeo lâu quá nên chân sưng lên thôi.” Tô Hi lắc đầu rồi định đưa tay đỡ anh dậy.
Ôn Lệ Thâm đứng dậy thật, nhưng Tô Hi cũng bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ bãng.

Cô được anh bế ngang người lên, lập tức đỏ mặt xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt như sợ bị người khác nhìn thấy.
Ôn Lệ Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười: “Em lo lắng cái gì?
Anh ôm vợ anh, ai có ý kiến chứ2″ Tô Hi lập tức xì một tiếng, cười “Đúng rồi, em quên mắt, em đã là vợ của anh rồi.”
Ôn Lệ Thâm cúi đầu không vui, có chút tức giận hôn lên má cô: “Chuyện này cũng có thể quên.”
Trong lòng Tô Hi cũng bình thản hơn, chỉ hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được anh ôm trở về biệt thự.

Lúc này thì cũng quên luôn cả cái chân đau, trong mắt cô chỉ có người đàn ông này.

Đến phòng khách của biệt thự, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, tiếp theo anh lại quỳ xuống bên chân cô, vươn đôi bàn tay to để cởi giày cho cô.

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi vẫn còn nóng bừng, hẳn là chưa quen với việc được người khác cởi giày.
“Đừng cởi ra, bẩn lắm!” Tô Hi lo lắng làm bản tay anh.
Ôn Lệ Thâm ngắng đầu nhìn cô cười: “Trong lòng anh, em là người sạch sẽ nhất.”
Tô Hi biết anh hiểu cô đang nói cái gì, tuy rằng đáp lại câu này để làm cho cô vui nhưng trong lòng cô vẫn có tác dụng.
Ôn Lệ Thâm rất cần thận cởi giày cao gót ra, phát hiện trên mu bàn chân có một vết sưng đỏ, có lẽ là vết xước do đi giày cọ vào, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Sao em không nói với anh là giày không vừa?”
“Không phải không vừa, giày cao gót như thế này không được đeo lâu, mang lâu mu bàn chân sẽ bị cọ vào biến thành như thế này, em cũng đã quen rồi, thực sự không sao.” Tô Hi không muốn tỏ ra được nuông chiều.

Nhớ lúc trước cô quay một bộ phim, cô phải đi giày cao gót trong suốt quá trình quay phim, khi đó bàn chân của cô ngày nào cũng sưng đỏ.
“Vậy thì buổi tối đừng đi giày cao gót, chỉ cần đi đôi giày đế bằng mà em thấy phù hợp nhát là được.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Buỏi tối còn phải mặc váy dạ hội rất đẹp, nếu như không phối với giày cao gót thì chắc chắn sẽ rất xấu.” Tô Hi cũng là người yêu cái đẹp, vì cái đẹp mà cô có thể hy sinh đôi chân của mình.
Ôn Lệ Thâm vừa tức vừa buồn cười nhìn cô “Anh cảm thấy em đẹp là được, còn muốn ai thấy em đẹp nữa?”
“Như vậy không được, em phải đẹp nhất trong đám cưới của em.

Đừng lo, em nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.”
“Anh mang chậu nước nóng đến cho em ngâm chân, em ngồi đây đi, đừng chạy lung tung.” Ôn Lệ Thâm nói xong bèn lên tầng tìm một cái chậu, một lúc sau anh bê một chậu nước với nhiệt độ vừa phải đi xuống tầng, đặt đôi chân ngọc ngà của cô vào trong nước để ngâm.

Quả nhiên sau khi ngâm một lúc, Tô Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô thoải mái thở ra một tiếng, nhìn người đàn ông vừa ngâm nước vừa xoa bóp cho cô, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Chồng ơi…” Tô Hi chớp mắt lắm bẩm hai chữ này, vừa không thuận miệng lại vừa hơi khó xử vì cô rất ít khi gọi như vậy.
Ôn Lệ Thâm nhướng mi nhìn dáng vẻ như đang gọi thử của cô, anh cong khóe môi cổ vũ: “Gọi lại lần nữa cho anh nghe xem.
Tô Hi xấu hồ nhìn anh: “Chồng ơi.”
Giọng nói của cô ngọt ngào và mềm mại, trực tiếp làm trái tim người đàn ông mềm nhữn.

Ôn Lệ Thâm nghe xong, tiếp tục nói: “Gọi một lần nữa đi.”
“Chồng ơi, chồng ơi, em yêu anh.” Tô Hi lập tức ôm lấy khuôn mặt, ngượng ngùng gọi.
Ôn Lệ Thâm nghe cô gọi bèn cảm thấy thoải mái, cũng cảm thấy thích thú trước vẻ mặt đáng yêu của cô.

Anh lấy khăn tắm bên cạnh lau khô chân cho cô rồi nghiêng người bề cô lên.
“Thôi, em tự đi được rồi.” Tô Hi không muốn làm phiền anh phải bế mình nữa, như vậy anh cũng sẽ mệt.
“Không sao, anh chỉ thích bế em thôi.” Ôn Lệ Thâm thấp giọng cười nói, dù sao với trọng lượng nhẹ như vậy, bế cũng không mệt.
Tô Hi úp mặt vào ngực anh, dang tay ôm 2E: ~ ^ ˆ .
cô anh, ngoan ngoãn như một cô vợ bé bỏng.
Ôn Lệ Thâm bế cô vào phòng tân hôn, nhìn thấy ở trên chiếc giường khổng lồ màu đỏ có hình trái tim xếp bằng cánh hoa hồng kiều diễm, ở giữa còn có gấu bông đôi, Tô Hi vừa nhìn đã thấy thích.

Cô ngồi trên chăn bông, trên tay ôm hai con gấu bông “Dễ thương quá, thật đẹp, em rất thích.”
Ôn Lệ Thâm nhìn dáng vẻ như con nít của cô: “Nếu em thích, vậy sau này anh sẽ mua thêm vài con cho em để ở trong phòng.”
“ỪI” Tô Hi vui vẻ đáp, nhìn đống cánh hoa hồng kia, cô hơi khổ sở nói với người đàn ông mặc vest ở bên cạnh: “Những cánh hoa này đẹp quá! Em không nỡ phá hủy chúng.

Phải làm sao đây.”
Ôn Lệ Thâm ngồi ở mép giường, hoa hồng có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng không bằng người phụ nữ trước mặt, anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài bên tai cô: “Nếu không phá ra thì làm sao chúng ta ngủ được? Em muốn cùng anh ngủ trên sô pha sao?”

“Sao không thể ngủ trên sô pha! Ghế sô pha đó cũng rất lớn!” Tô Hi lập tức cảm thấy không tôi.
“Em chắc chắn sẽ ngủ trên ghế sô pha sao?” Trong mắt Ôn Lệ Thâm bỗng lướt qua ý cười, ân chứa ý nghĩa phức tạp.
Lúc đầu Tô Hi cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi nghe được lời anh nói, cô lại lập tức đỏ mặt: “Không được, đừng ngủ trên sô pha, nếu thế thì em sẽ bị đau lưng!”
Ôn Lệ Thâm phì cười, vậy mà cô lại nghe ra được! Anh nhẹ giọng an ủi: “Được, nều chúng ta không ngủ trên sô pha thì phải ngủ trên giường, nhất định phải bỏ hoa hồng này ra.”
Tô Hi lập tức lùi về phía sau, Ôn Lệ Thâm dùng bàn tay to khẽ phủi hoa hồng.

Hoa hồng đột nhiên rơi xuống đất như mưa, từ từ rơi xuống tấm thảm trắng như tuyết.
Như vậy ngược lại lại tạo thành hoa văn đẹp mắt hơn, dường như nhuộm đỏ cả tắm thảm, khiến người xem cảm giác như muốn phá hủy thêm lần nữa.
Cũng giống như cô gái ở bên cạnh, cô đẹp không tì vết khiến đàn ông muốn bôi đen cô ấy.
“Đẹp quái” Tô Hi cảm thán, cô thích hoa hồng.
“Trong mắt anh, không có gì đẹp hơn em.”
Ôn Lệ Thâm vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, cơ thể anh lập tức căng lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui