Trong khách sạn năm sao, một người phụ nữ đang đứng trước cửa số chạm đất, ánh mắt cô ta không nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, mà ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng chống cằm nhìn quảng cáo trên TV bên cạnh.
Trong quảng cáo, hình ảnh hoàn hảo của Tô Hi hiện ra từ ánh sáng và bóng tối, những hình ảnh cao cấp đầy cảm xúc khiến cô ấy đẹp đến nghẹt thở, mà điều quảng cáo này hướng tới là một thương hiệu son môi quốc tế hàng đầu.
Người phụ nữ chiêm ngưỡng xong quảng cáo, khóe miệng cô ta nhẹ nhếch lên một nụ cười phức tạp, khinh thường, nó khiến cô ta nhớ đến Tô Hi đã gặp ở cửa hàng lần trước, mặc dù xinh đẹp nhưng nhân phẩm không tốt.
Cô ta có nên nhắc Ôn Lệ Thâm, để anh biết, anh cưới loại phụ nữ thế nào không?
Là người tiền nhiệm, cô ta cảm thấy mình có nghĩa vụ như vậy.
Cô ta cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm số của Ôn Lệ Thâm, bắm dãy số đã lâu không gọi.
Lúc này, Ôn Lệ Thâm đang ăn cơm với Tô Hi ở một nhà hàng bên ngoài, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh liếc thấy dãy số lạ, anh không quan tâm, trực tiếp bấm tắt.
Tô Hi phía đối diện có chút kinh ngạc ngắng đầu nhìn: “Sao lại không nghe!”
“Anh không trả lời cuộc gọi của người lạ.”
Ôn Lệ Thâm ngước mắt đáp.
Tô Hi đẩy bát canh trước mặt: “Em ăn no rÓI.
“Sao no rồi? Còn chưa ăn được hai miếng.” Ôn Lệ Thâm cau mày.
Tô Hi lập tức ngẳắng mặt lên, cười hỏi: “Làm sao anh biết em mới ăn hai miếng?”
“Bởi vì anh vẫn luôn chăm chú nhìn em ăn.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, chuyển bát canh cô đầy ra đến trước mặt mình: “Anh đút cho em, uống thêm hai ngụm nào.”
Tô Hi có chút ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hiện tại không có nhiều khách ở đây, cô ghé sát vào người anh: “Được rồi!”
Ôn Lệ Thâm bưng bát canh lên, một tay cầm lấy thìa, đút vào miệng cô.
Tô Hi ăn, một đôi mắt long lanh chứa ý cười, cứ khờ khạo nhìn anh cười.
“Em cười gì.” Ôn Lệ Thâm bị nụ cười của cô hấp dẫn, khóe miệng khẽ nhéch lên.
“Em vuil Có người chồng tốt với em như vậy, tâm trạng em rất vui.” Tô Hi nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt trìu mến, thâm tình.
Ôn Lệ Thâm tranh thủ lúc cô vui vẻ, đút cô uống hết canh.
Tô Hi ăn xong thực sự no rồi, còn chưa kịp lấy giấy lau miệng, tay người đàn ông đã vươn ra nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Trái tim Tô Hi lập tức mềm nhữn.
Cô có cảm giác hạnh phúc được anh chiều chuộng như một cô bé.
Trong khách sạn, người phụ nữ cao gầy xinh đẹp nhìn chiếc điện thoại bị từ chối cuộc gọi với ánh mắt thoáng chút buồn bã, cô chợt nhớ ra, điện thoại di động của cô là số mới, điện thoại di động của anh sẽ hiện là số người lạ.
Cô biết người đàn ông này có thói quen không bao giờ nghe những số lạ.
Cô cắn môi, soạn một tin nhắn rồi lại gửi đi, trong tin nhắn chỉ có một câu: “Em là Ôn Đại, em về rồi, gặp nhau nhé!”
Lúc Ôn Lệ Thâm đi thanh toán, điện thoại di động đột nhiên báo có tin nhắn, anh liếc nhìn, trong mắt lóe lên tia lãnh đạm, như không thấy, anh nắm tay Tô Hi bên cạnh đi về phía cửa.
Trong khách sạn, Ôn Đại cầm điện thoại di động, bởi vì đã gửi tin nhắn nên trong lòng có chút mong đợi, nhưng cô ta không ngờ là Ôn Lệ Thâm lại không trả lời cô lấy một câu.
Loại cảm giác lạ lẫm này khiến cô có chút sốt ruột và phát điên, dù nói trong ba năm không quấy rầy nhau, sau ba năm, họ vẫn là bạn, tại sao sau ba năm Ôn Lệ Thâm lại lạnh lùng đến mức coi nhẹ cô?
Đúng lúc này, tivi đột nhiên vang lên một chuỗi nhạc quảng cáo du dương, vẫn là quảng cáo kia của Tô Hi, ánh mắt Ôn Đại không còn lãnh đạm như vừa nãy, thay vào đó, cô ta quét ánh mắt có chút oán hận qua, xem trong video, khuôn mặt tinh xảo của Tô Hi được phóng đại lên, cơ khóe mắt cô ta khẽ co giật vài lần, đó là biểu hiện của sự đồ tị.
Khi nhìn thấy Ôn Lệ Thâm cầu hôn Tô Hi trong video, cô ta cảm thấy có một cảm giác ngột ngạt khó tả, như thể thứ cô ta thích bỗng nhiên bị người khác cướp mắt, hơn nữa còn không chào hỏi cô ta một câu.
Lần trước trong điện thoại, cô ta còn bình tĩnh nói rằng cô trở về Trung Quốc dự đám cưới của anh, thật ra trong lòng có 1 loại cảm giác không cam lòng, bây giờ quay về rồi, cô ta mới phát hiện sự không cam lòng này đang bị phóng đại lên từng chút một.
Nhất là khi biết người phụ nữ mà anh cưới không phải là người hoàn mĩ thì sự mắt cân bằng trong lòng cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Lệ Thâm, xem ra chúng ta nên gặp nhau.” Đôi mắt cô ta đầy vẻ kiên định, nói.
Sân bay.
Hình Liệt Hàn ngàn chờ vạn mong.
Cuối cùng thì cha mẹ anh cũng từ nước ngoài trở về, lúc này anh đưa Đường Tư Vũ và con trai, còn có Hình Nhất Nặc đến đón mọi người.
“Ông nội, bà nội.” Cậu nhóc vô cùng nhớ ông bà, từ trong đại sảnh chạy về phía một cặp vợ chồng điềm tĩnh.
Hình Chính Đình một giây trước vẫn còn nghiêm túc nói gì đó với vệ sĩ bên cạnh, giây sau nghe thấy tiếng gọi của cháu trai, liền lộ ra vẻ cưng chiều, đôn hậu nhất, nhanh bước vài bước ôm cậu nhóc vào lòng, nhấc cháu lên cao.
Tưởng Lam bên cạnh cũng mỉm cười sờ soạng cậu nhóc, như đang xác định xem những ngày họ rời đi này, cậu nhóc có gầy đi không.
“Cha, mẹ, cha mẹ đã về rồi! Con nhớ cha mẹ đến chết đi được.” Hình Nhất Nặc trề môi nhỏ, lập tức bước đến kéo cánh tay mẹ, vẻ lưu luyến như trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào tay mẹ, bộ dáng đặc biệt tủi thân.
“Làm sao vậy? Không phải ở nhà họ Ôn rất tốt sao?” Tưởng Lam cưng chiều xoa gương mặt nhỏ của cô.
Hình Nhất Nặc thực sự không thể nói xấu về nhà họ Ôn, bởi vì chú và dì rất tốt với cô, tốt đến mức còn thoải mái, tự tại hơn so với ở nhà, nhưng điều cô muốn than phiền là cô thực sự không muốn bị Ôn Lương Diệu ngày ngày nhìn chằm chằm suốt mười mấy tiếng đọc sách, làm bài tập.
Cô không được tự do chút nào.
Hình Liệt Hàn mỉm cười muốn ôm cậu nhóc trong lòng cha về vì sợ con nặng quá cha sẽ mệt.
Hình Chính Đình lại không chịu đưa cho anh, ôm cậu nhóc không buông: tay, Đường Tư Vũ ở bên khẽ cười gọi: “Bác trai, bác gái, hai người đã về rồi.”
“Tư Vũ, chúng ta vội trở về chuẩn bị cho hôn lễ của hai con, cần về trước thời hạn.”
Tưởng Lam cười lên, sắp có thể kiếm được một cô con dâu, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này!
Cộng thêm gia thế và cảnh ngộ của Đường Tư Vũ, họ sẽ tuyệt đối không cầu thả trong đám cưới này, nhất định phải tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho con trai và con dâu, không làm Đường Tư Vũ phải tủi thân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ngượng ngùng, ngắng đầu lên nhìn Hình Liệt Hàn, ánh mắt của Hình Liệt Hàn cũng đang nhìn cô đầy ấm áp, nhưng trong ánh mắt còn hiện lên một tia mong đợi.
Cha mẹ về nước, cậu nhóc có chỗ để giao phó rồi, vậy, anh sẽ có nhiều thời gian đề giao lưu tình cảm với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...