Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Ôn Lệ Thâm híp mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi là bạn trai của Tô Hi, hi vọng sau này anh đừng làm phiền cô ấy nữa.


“Cái gì? Anh là bạn trai của Tô Hi?”
“Không sail Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy không có hứng thú với anh, phiền anh sau này tránh xa cô ấy một chút.

” Nói xong, Ôn Lệ Thâm lập tức cúp điện thoại, không muốn nghe giọng nói của người đàn ông này nữa.

Đồng thời anh xóa hết tất cả tin nhắn của Lưu Phi một cách gọn gàng nhanh chóng, kể cả lịch sử trò chuyện.

Tô Hi bước ra từ phòng tắm, trông thấy thân hình của Ôn Lệ Thâm ngồi trên ghế sô pha, cô nhíu mày, cô thực sự rất mệt mỏi và buồn ngủ, cô nói với anh: “Anh về phòng đi, tôi thực sự rất muốn đi ngủ.


Nói xong cô xoay người ngủ ở một bên giường, Ôn Lệ Thâm ngồi trên ghé sô pha nhìn một nửa giường cô để lại kia, giống như có ý để cho anh nằm.

Anh cong môi bật cười một tiếng, đứng dậy đi đến bên cô và gối đầu nằm xuống.


Tô Hi biết anh đã nằm xuống, nhưng lúc này cô không còn sức đuổi anh nữa, hơn nữa toàn bộ biệt thự này đều là của anh, không có đạo lý nào mà khách như cô có quyền đuổi chủ như anh cả.

Ôn Lệ Thâm quay đầu nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, anh nghiêng người sang một bên, cánh tay dài tự nhiên đặt lên eo của cô.

Tô Hi lập tức giấy giụa phản kháng, sau lưng nhanh chóng dán vào lồng ngực của người đàn ông, bên tai cô cũng rơi xuống một câu khiến cô yên tâm: “Đừng lo lắng, chỉ ôm em ngủ, không động vào em.


Tô Hi nghe xong, cô không thể mở mắt vì say rượu và buồn ngủ, nhưng trong thâm tâm cô lại đang nói với anh, tin tưởng không nghỉ ngờ.

Dưới tác dụng của rượu, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ thiếp đi, nhưng đối tượng mất ngủ đêm nay lại đổi thành Ôn Lệ Thâm.

Trong phòng làm việc của Hình Liệt Hàn, đèn vẫn sáng, anh đang ngồi trước máy tính, kiểm tra các email được gửi trong hộp thư thì trong rất nhiều những email công việc lại có một email cực kỳ bắt mắt mà không được đánh dấu tên đuôi của công ty, mà là một cái tên Nghê Yên.

Hình Liệt Hàn liếc nhìn thời gian, nó được gửi vào sáng nay, một ánh sáng phức tạp loé lên trong mắt anh, anh ấn mở nó ra.

“Liệt Hàn, hôm nay chúng ta gặp nhau nhét”
Chỉ có duy nhất một câu, Hình Liệt Hàn bình tĩnh nhìn câu nói này, bắm đóng lại, không thèm trả lời.

Cái tên Nghê Yên này, một cái tên đã chôn sâu trong lòng sáu năm nay, đột nhiên lại xuất hiện trước mắt một lần nữa, đôi mắt vốn đã bình tĩnh lại càng không hề lay chuyền.

Bên trong mỗi một người đàn ông trưởng thành đều không thể tách rời hình bóng của một cô gái, mà mỗi một người đàn ông thành công đều không thể thiếu việc bị một cô gái làm tổn thương, từ một cậu bé đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, khi bị tổn thương một lần, trái tim sẽ cứng rắn thêm một lần.

Mà Nghê Yên này là vết thương đầu tiên của Hình Liệt Hàn, có thể nói đây là mối tình đầu của anh.

Đại tiểu thư của một gia tộc giàu có xuất thân từ nước ngoài, là người thừa kế một xí nghiệp có tiếng của gia tộc trong giới kinh doanh, sáu năm trước bọn họ đã từng hẹn hò, nhưng gia tộc cô ấy đã ngăn cản mối tình thanh xuân đó của bọn họ, cô ấy đã lựa chọn gia tộc và từ bỏ tình yêu của cả hai.

Ngày đó, Hình Liệt Hàn hai mươi mốt tuổi, trước khi cố gắng hết mình cho một mối quan hệ, anh đã chuẩn bị thổ lộ tình cảm thật sự với cô gái mình yêu, nhưng ngay trên sân khấu anh đã sắp xếp cẩn thận, cô gái đó lại nhẫn tâm nói với anh: “Chúng ta không hợp nhau đâu, chia tay đi!”
Lòng tự trọng kiêu ngạo của Hình Liệt Hàn trực tiếp vỡ nát, giống như bó hoa bị Nghê Yên ném trên mặt đất, giống như trái tim anh, lạnh như băng, không có một chút hơi ấm.

Mà bây giờ, cái tên này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt lạnh lùng của Hình Liệt Hàn chỉ dừng lại một chút, rồi vụt tắt đi.


Hình Liệt Hàn tắt máy tính đi, đứng dậy liếc nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi phút, nghĩ đến hai mẹ con đang ngủ trên lầu kia, đáy mắt lạnh lùng lập tức ngập tràn ý cười.

Anh mỏ cửa ra, đôi chân dài bước ra khỏi phòng làm việc.

Trong phòng ngủ chính, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng đây cửa ra, nhìn lên chiếc giường màu xám của mình, hai mẹ con đang ôm nhau ngủ, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, hình ảnh này như một dòng nước ấm rót vào tim Hình Liệt Hàn, anh ngồi trên mép giường.

Ánh mắt lằng lặng nhìn chăm chú vào hai mẹ con này, lồng ngực anh ngập tràn sự thoả mãn và yên bình.

Đường Tư Vũ ôm lấy thằng bé, mà sau lưng lại có một khoảng trống như dành cho anh, Hình Liệt Hàn tự nhiên nằm nghiêng xuống, ôm hai mẹ con vào trong lòng, giấc ngủ của Đường Tư Vũ tương đối ngắn, cô nhẹ nhàng quay lại nhìn người đàn ông đã lên giường sau lưng với đôi mắt buồn ngủ.

“Anh làm xong việc rồi à?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Hình Liệt Hàn hôn lên mặt cô một cái: “Ừm! Làm xong rồi, đi ngủ thôi!”
Đường Tư Vũ mơ mơ màng màng nhưng vẫn không quên hôn lên đầu con trai một cái, sau đó để thằng bé gối đầu lên cánh tay cô, mà cô lại gối đầu lên tay người đàn ông kia ngủ, Hình Liệt Hàn cầm điều khiển từ lên, điều chỉnh mức độ đèn trong phòng phù hợp cho giấc ngủ.

Căn phòng ngập tràn ánh sao trở nên yên tính lạ thường.

Sáu giờ sáng, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay quốc tế, một người phụ nữ từ trên máy bay bước xuống, cô tầm hai lăm, hai sáu tuổi, mặc một bộ váy lụa cao cấp mỏng dài, mang mạng che mặt màu trắng đính kim sa, maiz tóc dài gọn sóng rồi tung ở sau gáy, cô từng bước từng bước xuống cầu thang máy bay.

Nhìn vào thành phố phồn hoa bị sương sớm bao phủ, đu sương mù dày đặc khiến thành phố chìm trong giác ngủ say nhưng ai cũng biết thành phố này xếp thứ năm danh sách thành phố có tốc độ phát triển kinh tế cao nhất thế giới, thành phố này với tư cách là thành phố kinh tế và tài chính lớn nhất phía Đông, ẩn chứa rất nhiều cơ hội lớn.

Đối với các nhà đầu tư, đây chính là một vườn địa đàng đang thu hút họ.


“Tiểu thư, cô tới rồi, mời cô tới đây.


“Mọi thứ đã được sắp xếp hết chưa?” “Đã được sắp xếp, cuộc họp của cô sẽ được tổ chức trong phòng họp của tập đoàn Hình thị vào ba giờ chiều ngày hôm nay.

Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt người phụ nữ, cô cong môi cười một tiếng: “Được, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước đãi”
Bên ngoài sân bay, một nhóm ba chiếc xe hơi đi về một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phó, trong khách sạn, cô gái nhẹ nhàng bưng lấy một ly rượu đỏ, nhưng không hề buồn ngủ, ánh mắt của cô lướt qua độ cao của khách sạn, cô khẽ mỉm cười nhìn về phía căn biệt thự ở trung tâm thành phó.

Nếu như em quay về bên cạnh anh bằng một cách mà anh không biết được, liệu anh có từ chối em không? Liệt Hàn?
Nếu như anh biết nguyên nhân năm đó em nói chia tay, anh sẽ lại yêu em thêm một lần nữa chứ? Trong mắt Nghê Yên ngập tràn nước mắt và sự bối rối, dù đã sáu năm trôi qua nhưng cô vẫn không quên được anh, nên sau khi nắm quyền quản lý gia tộc, chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm anh đề nối lại tình xưa.

Ánh nắng vàng rực của mặt trời rải xuống khắp thành phó, kéo đi lớp sương mù, đề lộ vẻ mặt thật sự của thành phố tài chính to lớn này, thu hút ánh mắt của Nghê Yên.

Từ giờ trở đi, cô muốn thiết lập lại gia tộc ở đây, cô muốn dành tất cả thời gian tiếp theo để xin lỗi người đàn ông ấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui