Dù sao người đàn ông này bình thường cô không có cơ hội để nhìn, nhưng cô càng nhìn Hình Liệt Hàn nhiều hơn, thì lại thấy ánh mắt anh dịu dàng và lo lắng cho Đường Tư Vũ, cô thầm chua xót.
Đường Tư Vũ bước đến cửa phòng phẫu thuật và hỏi Mộ Phi: “Cha tôi đã ở trong đó bao lâu rồi”
“Gần một tiếng đồng hồ rồi.” Mộ Phi đáp.
Khưu Lâm nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, cô chỉ cầu bên trong xin Lý Đức rằng Đường Hùng đừng bao giờ tỉnh lại nữa, nếu không mọi thứ về cô sẽ bị hủy hoại hết.
Khoảng mười phút sau, đèn trong phòng mỏ tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Đức cùng trợ lý của mình cùng nhau bước ra, trên áo phẫu thuật trước ngực còn dính vết máu, tim Đường Tư Vũ đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
“Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?” Đường Tư Vũ vội hỏi.
Lý Đức quay đầu lại, thấy con gái lớn của Đường Hùng trở về, khuôn mặt dưới khẩu trang kéo căng ra, nghiêm nghị nói: “Không tốt lắm, tình hình không khả quan, người nhà nên chuẩn bị tốt hậu sự đi!”
Khi Đường Tư Vũ nghe thấy những lời này, cơ thể cô chắn động, Hình Liệt Hàn đứng sau lưng cô, trực tiếp ôm lấy vai và ôm lấy cô.
Ánh mắt Lý Đức chạm vào mắt Khưu Lâm, và anh ta nặng nề nói: “Đường phu nhân, tôi thật sự xin lỗi.”
“Bác sĩ Lý, đây là số mệnh rồi, chúng tôi không trách anh.” Khưu Lâm lập tức ôm ngực đau lòng mà nói.
Đường Y Y cũng trằm mặc, cho dù cô có cứng đầu đến đâu, lúc này cha của cô sắp chết, cô cũng im lặng.
Sau khi phẫu thuật, Đường Hùng lại đeo máy thở, Đường Tư Vũ nhìn cha mình nằm trên giường bệnh, nước mắt ứa ra, ôm chiếc giường đầy, nhìn cha mình trong bộ áo choàng bệnh viện màu xám, đột nhiên gầy đi như chỉ còn da bọc xương, trái tim cô đau như cắt.
“Cha… Cha…” Đường Tư Vũ bị thương gọi ông.
Sau lưng cô, trái tim của Hình Liệt Hàn cũng bắt đầu đau, anh cảm thấy có lỗi với người con gái này và lo lắng rằng Đường Hùng sẽ thực sự phải rời xa cô.
Khưu Lâm cũng vội vàng kéo Đường Y Y lại, bà không thể để Đường Tư Vũ một mình làm việc báo hiếu, bà muốn con gái mình phải cư xử tình cha con trước mặt mọi người, mặc dù bà biết con gái mình không quan tâm đến cha mình Đường Hùng.
“Cha…” Đường Y Y cũng khóc nức nở.
Trong hành lang tràn ngập một không khí trang nghiêm, đau buồn.
Mộ Phi đứng bên cạnh Đường Tư Vũ tay đã siết chặt thành nắm đắm to, nhưng hiện tại, chỉ có Hình Liệt Hàn mới có thể an ủi Đường Tư Vũ.
Hình Liệt Hàn đứng cách Đường Tư Vũ có hai bước chân, tuyệt đối không rời đi quá xa, anh sợ người con gái này sẽ ngắt xỉu bất cứ lúc nào, mà anh có thể trực tiếp đỡ được cô ấy, tránh cô bị thương.
Đường Hùng được đẩy đưa đến phòng bệnh, Đường Tư Vũ ngồi ở trước giường, hai mẹ con nhà Khưu Lâm và Đường Y Y cũng ở trong đó, Hình Liệt Hàn đang ở bên ngoài hành lang, đối diện với anh, Mộ Phi cũng không rời đi.
Hai người đều không nói lời nào, lúc này cả hai đều đã đè nén tình địch.
Đường Tư Vũ bình tính lại một chút, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, cô muốn nói chuyện với bác sĩ đang chịu trách nhiệm về cha cô, cha cô cuối cùng có còn cứu được hay không… hay là cần phải chuyển bệnh viện.
“Tôi sẽ đi nói chuyện với bác sĩ.” Đường Tư Vũ nhìn Hình Liệt Hàn với đôi mắt đỏ hoe đang khóc, ánh mắt của cô vô cùng kiên cường.
“Anh sẽ đi cùng em.” Hình Liệt Hàn nói với cô.
Đường Tư Vũ liếc nhìn mộ phi nói: “Mộ phi, cám ơn anh.”
“Đừng khách khí, chú cũng là trưởng bối mà anh kính trọng.” Mộ phi lắc đầu.
Đường Tư Vũ bước đến văn phòng của Lý Đức.
Lý Đức vừa cởi áo phẫu thuật ngồi vào chỗ ngồi, ngắng đầu nhìn thấy Đường Tư Vũ bước vào, bên người còn có một nam nhân trẻ tuổi với khí thế phi phàm, anh ta bình thường rất thích đọc báo, cho nên nhìn rất rõ tướng mạo của người thanh niên này.
Anh lập tức sửng sốt, Đường tiểu thư đang đứng bên cạnh người đàn ông này, chẳng lẽ là Hình Liệt Hàn, chủ tịch tập đoàn Hình thị?
“Bác sĩ Lý, hiện tại tôi rất muốn biết tình trạng cụ thể của cha tôi.” Đường Tư Vũ nghiêm túc hỏi Lý Đức.
Lý Đức lập tức vẻ mặt nặng nè, hai tay chắp vào nhau nhìn cô chằm chằm: “Đường tiểu thư, bệnh tình của cha cô có thể nói là vô phương cứu chữa.
Tim của ông ấy đã trải qua hai lần phẫu thuật, trong một khoảng thời gian ngắn, lại không đủ khả năng để chịu ca phẫu thuật thứ ba.
Nói như vậy, phẫu thuật vốn đã là một loại rủi ro lớn.
“Vậy thì ông ấy… khi nào thì ông ấy tỉnh lại?” Trái tim Đường Tư Vũ đau đớn vì lời nói của Lý Đức.
“Điều này thật sự rất khó nói.
Đường chủ tịch lúc đầu là bị nhồi máu cơ tim, thuộc loại nặng.
Thời điểm được đưa tới đây, ông ấy đã có triệu chứng suy tim, loại bệnh này cũng dễ dàng bị đột tử.
“Cha tôi tại sao lại đột nhiên ngất đi? Lần trước không phải ông nói chỉ có chuyện gì nghiêm trọng kích thích đến thì mới có thể tái phát sao?
Trái tim Lý Đức run lên một phát, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy, có loại khả năng này, nhưng tôi không biết điều gì đã khiến cha cô ngất đi, tôi chỉ làm những gì mà bác sĩ nên làm.”
Hình Liệt Hàn từ bên cạnh cắt tiếng: “Tình trạng của ông Đường, tôi có thể đổi bệnh viện được không?”
“Đường tiên sinh đã cùng tôi điều trị suốt thời gian qua.
Tôi biết rõ hơn hết tình trạng của ông ấy.
Hơn nữa, trang thiết bị trong bệnh viện của chúng tôi cũng là thuộc loại tiên tiến bậc nhất.
Tôi nghĩ không cần thiết.
Nếu anh kiên quyết, tôi cũng không phản đối! Nhưng, điều tôi muốn nói ở đây là, Đường tiên sinh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, ông ấy không thích hợp di chuyển vì thành tim của ông ấy rất mỏng, nếu xảy ra chuyện gì trên đường, không ai trong chúng ta có thể chịu trách nhiệm.
” Lý Đức muốn xua tan ý định chuyển bệnh viện cho Đường Hùng của bọn họ.
“Bác sĩ, tôi cầu xin anh, anh nhất định phải cứu lấy cha tôi, cho dù có mắt bao nhiêu tiền, bất kể dùng loại thuốc nào, xin hãy cứu ông ấy.” Đường Tư Vũ cầu xin.
Lý Đức gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, bác sĩ trợ lý của tôi bất cứ lúc nào cũng đều sẽ coi chừng bệnh tình của cha cô.”
Đường Tư Vũ đi ra khỏi phòng làm việc của Lý Đức, điều mà cô cần biết lúc này là, rốt cuộc chuyện gì đã kích thích khiến cha cô ngắt đi.
Cô mở cửa phòng và nói với Khưu Lâm: “Dì Lâm, tôi có thể nói chuyện với dì được không?”
Ánh mắt Khưu Lâm có chút không tình nguyện, nhưng bà ta vẫn muốn biết Đường Tư Vũ muốn nói cái gì, bà ta đứng dậy và cùng cô đi đến hành lang bên cạnh phòng.
“Dì Lâm, tôi muốn hỏi, dì có biết lần này vì chuyện gì mà đã kích thích khiên cha tôi ngất đi không? Điều gì đã khiến ông ấy đột ngột ngất xỉu?” Đường Tư Vũ hỏi thẳng.
Khưu Lâm sắc mặt thay đồi, theo sau đó, bà ta lập tức giả vờ thở dài: “Tôi không biết.
Cô nên hỏi Lão Từ sẽ rõ ràng hơn, anh ta đã cùng cha cô đến bệnh viện đấy.”
“Trong công ty xảy ra chuyện lớn sao?”
Đường Tư Vũ lại hỏi.
“Có lẽ vậy! Gần đây công ty thường xuyên có nhiều vấn đề, cha cô quả thực lo nghĩ rất nhiều.” Khưu Lâm muốn Đường Tư Vũ lấy chuyện công ty làm nguyên nhân chính dẫn đến sự việc kia.
“Lúc đó dì đang ở đâu?” Đường Tư Vũ hỏi lại.
Sắc mặt Khâu lâm lập tức trở nên khó coi, bộc lộ vẻ hung ác, vòng cánh tay hỏi ngược lại: “Đường Tư Vũ, lời này của cô là có ý gì đây? Tôi ở đâu còn cần phải báo cáo cô sao?”
Đường Tư Vũ giật mình, phản ứng của Khưu Lâm khiến cô sửng sốt vài giây, cô chẳng qua chỉ hỏi câu bình thường, có cần phản ứng lớn như vậy không?a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...