Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Sự bình tĩnh của Lý Đức cũng khiến cho Khưu Lâm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bà ta chỉ cần nghĩ đến cảnh Đường Hùng tỉnh lại thì bà ta sẽ không còn gì cả, bà ta tàn nhẫn giương mắt lên nhìn chồng mình chết đi.
Khưu Lâm tranh thủ sửa soạn lại quần áo rồi đi ra ngoài, bà nhìn thấy Lão Từ đang nghe điện thoại bên ngoài hành lang, tim bà ta lập tức căng lại, chồng bà lúc nào đi ra ngoài cũng dẫn theo trợ lý, giờ bà ta chỉ cầu hắn nghe điện thoại lâu hơn một chút.
Mà Lý Đức ở trong phòng làm việc, nhìn Đường Hùng ngất xỉu trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đi, ông ta ngồi xổm xuống xem xét ông, nhưng tuyệt đối không cứu giúp.
Lão Từ được dịp nghe cuộc điện thoại của vợ, vợ ông đang phàn nàn với ông về đứa con rể vô dụng đã động tay với con gái, những việc như vậy khiến Lão Từ với tư cách là một người cha đương nhiên rất tức giận, ông cùng vợ nói chuyện điện thoại thảo luận về cách giải quyết vấn đề này.
Cho nên, bắt tri bất giác, ông ấy đã gọi điện tầm mười phút, và thậm chí ông còn không ngờ tới chuyện tàn khốc xảy ra trong căn phòng kia.
Ông chủ Đường Hùng của ông đang ngất xỉu trong văn phòng, còn Khưu Lâm thì núp trong một góc quan sát hành tung của Lão Từ.
Cuối cùng, khi Lão Từ nói xong về sự tình của gia đình, thì mới nhận ra mình đang đi cùng ông chủ đi khám bệnh, liền vội vàng chạy tới.

Lúc này Khưu Lâm vội vàng chạy ra ngoài giả bộ kinh ngạc hỏi: “ƠI Lão Từ, sao ông lại ở đây?”
Lão Từ thực sự kinh ngạc khi gặp Khưu Lâm ở đây, vội vàng nói: “Đường tổng chiều nay có chút không khỏe.

Tôi cùng ngài ấy đến kiểm tra xem sao.”
“Kiểm tra? Ông ấy bị sao vậy? Có gì không khỏe sao?” Khưu Lâm ngay lập tức giả vờ quan tâm.

“Chủ tịch Đường thấy hoa mắt chóng mặt.
ÀI Ngài ấy đang ở trong văn phòng! Còn phu nhân, người bị sao vậy?”
“Tôi vừa từ phía trước kiểm tra sức khỏe một chuyến, sao ông không cùng ông ấy đi vào trong?” Khưu Lâm lập tức nghĩ tới đề tài liên quan đến ông, để cho Lão Từ đi vào phòng làm việc chậm một chút.
“Gia đình có chút chuyện.” Lão Từ khó nói.
“Mỗi gia đình đều có chuyện khó để nói ra, anh là một người tốt như vậy, trong nhà còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Khưu Lâm tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện.
“Chuyện về con rể tôi, thôi không nhắc tới nữa, một lời khó có thể nói hết! Phu nhân, hay là chúng ta đi xem Đường tổng đi!”
Lão Từ nghĩ đến Đường Hùng.
“Được rồi! Chúng ta đi xem xem ông ấy!”
Khuôn mặt Khưu Lâm căng thẳng khi bà quay trở lại, khi sắp đến phòng làm việc của Lý Đức bà ta hét lớn một tiếng: “Lão Đường, lão Đường… ông có ở đó không?”
Lý Đức trong phòng làm việc nghe thấy tiếng Khưu Lâm liền giả bộ vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Ông ta đứng ngoài hành lang hô hào: “Nhanh nhanh, tôi có một bệnh nhân bị ngất trong này.”
“Gái gì? Ai bị ngất” Khưu Lâm ngạc nhiên hỏi.
“Là bệnh nhân tên Đường Hùng!” Lý Đức lập tức giả bộ không quen với bà ta.
“Đường Hùng? Trời ạ! Là lão Đường.”
“Đường tổng…” Lão Từ gấp gáp xông vào.
Chỉ thấy Đường Hùng đang ngồi trên ghế bệnh nhân của văn phòng đối diện, ông nằm bò lên trên mặt bàn ngất đi.
“Lão Đường… Lão Đường…ông sao vậy?
Ông làm sao vậy?” Khưu Lâm lập tức giả bộ vẻ mặt lo lắng bi thương.
Lão Từ cũng vẻ mặt buồn bực nói: “Lúc nãy đến, Đường tổng vẫn còn khỏe, làm sao có thể ngất đi được!”
Mà ông không biết được Đường Hùng đã ngất đi như vậy đã gần mười lăm phút rồi, đối với một bệnh nhân đau tim thì đây không phải chuyện tốt.
Mà ở ngoài cửa, Lý Đức dù kéo dài thời gian thế nào, ông ta vẫn gọi bác sĩ gần đó, họ lập tức đẩy cáng cứu thương đến, đặt Đường Hùng lên trên.
Lúc này, Khưu Lâm lập tức nắm lấy tay Lý Đức: “Chủ nhiệm Lý, làm ơn, nhất định phải cứu chồng tôi, bất kể dùng cách gì, cũng phải giúp cho chồng của tôi được bình an vô sự.”
Tuy nhiên, chỉ có Lý Đức mới có thể hiểu được ý nghĩa câu nói của Khưu Lâm, những gì Khưu Lâm muốn bày tỏ thì ngược lại.

Là hy vọng Lý Đức sẽ không để Đường Hùng sống nữa.
Mà Lý Đức cam đoan nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu chồng bài Hãy tin tưởng ở tôi.”
“Được rồi! Tôi tin anh.” Khưu Lâm không thể không đáp lại.
Lý Đức cùng với một nhóm bác sĩ trẻ trong bệnh viện đẩy Đường Hùng vào phòng phẫu thuật, trong khi Khưu Lâm và Lão Từ vội vàng đi theo và chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lúc này, Lão Từ lập tức nghĩ đến gọi điện thoại báo cho Đường Tư Vũ đang ở nước ngoài.
“Phu nhân, chúng ta nên gọi điện để báo cho đại tiểu thư, để cho cô ấy biết Đường tổng lại ngất một lần nữa.”
Khi Khưu Lâm nghe xong điều này, bà nhanh chóng ngăn ông lại và nói: “Tôi biết Tư Vũ đang đi nghỉ dưỡng.

Thôi, có tôi ở đây.

Không sao đâu, đừng làm phiền con bề.”
“Thế nhưng mà…nếu như đại tiểu thư biết được, cô ấy nhất định sẽ lo lắng lắm.”
“Có chuyện gì phải lo lắng.

Lão Đường sau khi tỉnh lại lần trước không phải không có chuyện gì sao? Ông ấy là bị bệnh tim, bệnh cũ tái phát, không có chuyện gì đâu, ngày mai sẽ tỉnh thôi.” Khưu Lâm giả bộ tự nhiên nói.
Tuy nhiên, chỉ có bà ta biết rằng chồng mình sẽ không bao giò tỉnh lại.
Trong phòng mổ, Lý Đức đích thân thực hiện ca phẫu thuật cho Đường Hùng, khi phát hiện tình trạng của Đường Hùng nghiêm trọng hơn mình tưởng, trong lòng ông ta mừng thầm, xem ra, Đường Hùng thật sự không qua khỏi.
Trong tính toán của hắn, cho dù Đường Hùng có được tiêm thuốc trợ tim, thì lúc này cũng đã muộn, Đường Hùng vẫn sẽ lâm vào hôn mê, sau đó tim đập yếu dần, cuối cùng là ngừng lại.

“Tiếp tục.” Lý Đức nói với một vị bác sĩ trẻ, người đang điều trị máy tạo nhịp tim.
Tuy nhiên, Đường Hùng sau khi được chữa trị hết lần này đến lần khác vẫn không tỉnh lại, kích thích lần này quá lớn khiến tim ông không thể tải nồi.
Còn Lão Từ đang đợi ngoài cửa rất muốn gọi báo cho Đường Tư Vũ, nhưng Khưu Lâm ngăn lại, ông cũng tin Đường Hùng sẽ không có việc gì, cho nên vẫn kìm lại.
Khưu Lâm lo lắng ngoắc ngoắc tay, trong mắt người khác xem ra là đang lo lắng cho chồng mình, nhưng chỉ mình bà ta biết rằng mình đang nguyền rủa chồng mình đến chết.
Đồng thời, bà ta cho rằng di chúc của chồng mình vẫn chưa có hiệu lực pháp luật, vì vậy bà ta đang nghĩ cách thay đổi di chúc này, đưa toàn bộ tập đoàn Đường thị theo như đã có.
Bà ta cho rằng cách tốt nhất là mua luật sư của Đường gia, vừa hay vị luật sư này mở công ty, hàng năm các vụ kiện tụng của Đường gia đều do anh ta xử lý nên cũng coi như anh ta kiếm đủ tiền.
Hiện tại Đường Hùng cũng đã chết, công ty này còn muốn tiếp tục bám lấy các vụ kiện cáo của Đường gia, nhất định phải để cho tập đoàn Đường thị không có tổn hao gì.
Và chỉ khi Khưu Lâm tiếp quản, anh ta mới có cơ hội tiếp tục kiếm tiền.
Và tất nhiên Khưu Lâm đã sử dụng nó để mang lại cho anh ta một lợi ích lớn hơn, đúng, bà phải hoàn thành việc này tối nay!
Ngày mai, bà ta sẽ lập di chúc, để khi Đường Tư Vũ trở lại sẽ không thể không thừa nhận nó.
Đây thực sự là một cơ hội tốt mà ông trời đã ban tặng cho bà, Khưu Lâm tính toán.
Bà ta tin tưởng rằng lần này Đường Tư Vũ sẽ không lấy được một đồng một cắc nào từ Đường gia, bà nhìn về phía Lão Từ nói: “Lão Từ, anh trở về công ty xem có chuyện gì không thì nói ngay cho tôi biết! Để tôi còn đến xử lý.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui