Khoảng 11 giờ, người nhà Bùi gia mới từ nhà Thiệu Cô đi ra, bọn họ cũng hi vọng con gái có thể lập tức quay về nhà, nhưng họ hiểu được, nhà của Thiệu Cô cũng là nhà con gái mình.
“Tâm Duyệt, ba mẹ về trước, trưa ngày mai sẽ đến đón con cùng bà ngoại và dì con đi ăn cơm rồi tâm sự.” Bùi phu nhân nói.
“Vâng, con biết rồi.” Hứa Tâm Duyệt nói.
Nhìn người nhà rời đi, áp lực của Hứa Tâm Duyệt liền rơi xuống, Thiệu Cô vươn tay ôm lấy cô: “Tâm Duyệt, đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa.
Có thể tìm được ba mẹ ruột của cháu là chuyện tốt.”
*Di nhỏ, dì có biết vì sao cháu lại được nhận nuôi không?”
Hứa Tâm Duyệt nghẹn ngào nói.
Thiệu Cô hồi tưởng lại năm đó, bà thở dài: “Dì nhớ lúc chị hai vừa được gả cho anh rể, vốn là muốn lập tức có con.
Nhưng chị ấy ba năm vẫn không mang thai, chị ấy nghĩ mọi biện pháp, còn xem qua rất nhiều bác sĩ, bà ngoại cháu còn đi tìm thầy xem.”
Thiệu Cô suy nghĩ, cảm thấy được cháu gái thật sự là con nuôi đi! Chính là lúc ấy bà không nghĩ nhiều, hiện tại hồi tưởng lại, chị gái mang thai 10 tháng và sinh con đều là ở nước ngoài, chờ đến khi họ về nước đứa nhỏ đã được 4 tháng.
Hóa ra bọn họ cố ý ở nước ngoài nhận con nuôi.
“Dì nhỏ, có phải dì nhớ được cái gì không?” Hứa Tâm Duyệt nhìn dì nhỏ hỏi.
Thiệu Cô gật đầu: “Cháu hẳn là được chị hai và anh rẻ nhận nuôi của nước ngoài mang về.
Có thể sau khi bọn buôn người kia bắt cháu đã mang ra nước ngoài, trùng hợp chị hai và anh rễ muốn nhận nuôi một đứa nhỏ, mới nhận nuôi cháu.”
Hứa Tâm Duyệt thở dài, nhớ đến tình cảm mà ba mẹ nuôi dành cho mình, cô vẫn như cũ nghĩ họ là người thân sinh.
“Chỉ tiếc họ mắt sớm, bằng không nhát định sẽ vui mừng cho cháu.”
Đêm nay, Hứa Tâm Duyệt hưng phán không ngủ được, trong sinh mệnh của cô lại có thêm ba người thân ruột thịt, cô cũng rất muốn biết Bùi gia còn người thân nào không?
Biệt thự của Cố Thừa Tiêu.
Hách Soái lái xe đưa Cố Thừa Tiêu từ quán bar trở về, anh uống một ít rượu, nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
Hách Soái mở cửa: “Cố tổng, có cần tôi đưa anh vào không?”
“Không cần, cậu về đi!” Cố Thừa Tiêu khoát tay, cất bước tiến vào đại sảnh.
Đã trễ thế này, con trai anh chắc đã ngủ tôi.
Vừa rồi ở quán bar, con trai gọi cho anh, anh bảo cậu bé đi ngủ trước, bé đã đồng ý.
Bảo mẫu được đưa từ Cố gia đến đi xuống lầu: “Thiếu gia, cậu về rồi.
Tiểu thiếu gia ở phòng ngủ của cậu.”
*Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!” Cố Thừa Tiêu lên lầu, đi về hướng phòng ngủ chính.
Dưới ánh đèn mò nhạt, trên giường lớn bạn nhỏ Cố Dĩ Mục cuộn chăn thành một đoàn, ngủ thật say.
Cố Thừa Tiêu ngồi ở mép giường, ôn nhu sủng nịnh nhìn con trai của mình.
Nhìn một lúc, không biết là do rượu hay sao, ngũ quan của cậu nhóc này lại càng nhìn càng giống Hứa Tâm Duyệt?
Cho dù là gen di truyền đi chăng nữa, cũng không thể lại giống một người dì họ là cô?
Thậm chí cậu bé lại không có chút nào giống với người mẹ là Hứa An An.
Nội tâm Có Thừa Tiêu có chút ảo não, nhưng nhìn gương mặt của cậu bé, càng xem lại càng thấy thích.
Cậu bé vốn đang ngủ, lại đột nhiên quơ quơ hai cánh tay nhỉ, giống như mấy bắt lây người nào đó, miệng nói mê: “A… chị xinh đẹp… đừng đi… đừng bỏ em lại!”
Có Thừa Tiêu ngẳng ra, vươn tay nắm lấy tay con trai để bé không thức giấc.
Cậu bé lại trỏ mình, tiếp tục ngủ, lại có thể nghe cậu bé hàm hồ nói: “Chị xinh GD…
Cố Thừa Tiêu nhíu mày, là vì anh nói với con trai Hứa Tâm Duyệt phải xuất ngoại mới khiến bé nằm mơ như vậy sao?
Rốt cuộc cô gái kia có điểm gì tốt? Con trai anh ngay cả mẹ ruột cũng không muốn nhận, lại đi thích cô? Có Thừa Tiêu thở dì, trong đầu hiện lên gương mặt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...