Trên chiếc bàn màu vàng, Hình Liệt Hàn đang tự cắt bít tết, có chút cô độc, ngồi ăn tối.
Hình Liệt Hàn không ngờ người bước vào là Đường Tư Vũ, anh còn nghĩ đó chỉ là một người phục vụ.
Anh ngắng đầu, nhìn cô gái đứng ngoài cửa, động tác nhai nuốt bỗng trở nên cứng ngắc, vẻ mặt bối rối vài giây, mới khôi phục lại sự tự tin và bình tính.
“Sao em biết anh ở đây?” Hình Liệt Hàn đặt nĩa xuống, hỏi với một nụ cười điềm tính.
Đường Tư Vũ không biết tại sao mũi lại đau nhức, nhìn bóng dáng ngồi một mình trước bàn ăn của người đàn ông này, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ anh ấy thật đáng thương.
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng bước vào, ngồi đối diện anh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Sao anh lại ăn cơm một mình ở đây?” “Tối nay không có tiệc xã giao, người nhà không có ở bên, em thì tham gia bữa liên hoan công việc, đương nhiên anh phải ăn một mình rồi!” Hình Liệt Hàn cười.
Cũng ăn no rồi, anh liền uống một hớp nước: “Bọn em ăn xong chưa? “Tại sao anh lại thanh toán trước cho chúng tôi?” Đường Tư Vũ nhìn anh với một tia cảm xúc phức tạp.
Hình Liệt Hàn nói dối: “Vừa nãy nghe nói Diệp Du đang ăn ở đây, nên anh nghĩ em chắc cũng thê.
Vậy là tiện tay, trả luôn tiền bàn ăn bên đó.” Nhưng Đường Tư Vũ lại cảm thấy cái cớ này quá gượng ép.
Cô nhíu mày không tin: “Thật sao? Đừng lừa tôi.” Hình Liệt Hàn nhìn đôi đồng tử trong veo của cô, thực sự không thể nói dối được, anh đành phải thành thật thú nhận: “Được rồi! Anh nói dối em.
Buổi chiều, anh đã sai vệ sĩ đợi ở cửa phòng thu âm của Diệp Du, mới biết mọi người tới nhà hàng này.
Sau đó anh liền đến.
Mà anh đã đến thì đương nhiên sẽ mời mọi người ăn cơm.” Sau khi nói xong, Hình Liệt Hàn nhìn cô chăm chú với đôi mắt sâu thẳm, phức tạp: “Anh xin lỗi về những gì xảy ra đêm qua.” Anh đang vì cô làm những việc trong khả năng đề đền bù những gì xảy ra.
Đường Tư Vũ cũng cảm nhận được, cô thở nhẹ một hơi: “Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa.” “Vậy em có trách anh không?” Đôi mắt Hình Liệt Hàn khóa chặt cô, muốn biết thái độ của cô ra sao.
Đường Tư Vũ cắn môi, đủ loại cảm xúc dâng trào, cuối cùng, cô lắc đầu: “Không trách nữa! Nhưng sau này đừng làm như vậy.
Giọng cô bình thản, không chút oán hận.
Trái tim của Hình Liệt Hàn bỗng nhiên thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút mất mát, thất lạc, bởi vì anh có cảm giác rằng đường biên giữa anh và cô đã được vạch ra rõ ràng.
Anh không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể vượt qua vạch đường biên và chạm đến nơi sâu nhất của trái tim cô.
“Được rồi, sau này anh sẽ tôn trọng em.
Nếu em không tự nguyện, anh sẽ không bao giò ép buộc.” Hình Liệt Hàn gian nan đưa ra lời đảm bảo, nhưng đồng thời, anh khàn giọng bổ sung thêm 1 câu: “Thời gian chúng ta sống chung vẫn còn dài.
Anh sẽ không từ bỏ.
Một ngày nào đó, anh sẽ mở rộng trái tim của em và để em hoàn toàn chấp nhận anh.
” Hình Liệt Hàn chăm chú nhìn cô với ánh mắt ấm áp, khiến tim Đường Tư Vũ run lên, không dám nhìn lâu vào mắt anh.
Cô nghe thấy tim mình đập thình thịch như tiếng trồng.
Hình Liệt Hàn đứng dậy, hỏi cô: “Em no chưa? Gần đây có một công viên rất náo nhiệt, sôi động, cùng anh đi dạo đi.” Đường Tư Vũ chớp mắt, cũng không từ chối, cô xách túi đi phía trước.
Bóng dáng của Hình Liệt Hàn nhanh chóng đi theo sau.
Khi đi đến cửa, lòng bàn tay to lớn của anh tự nhiên nắm lấy tay cô, dắt cô ra ngoài.
Trái tim của Đường Tư Vũ lập tức thắt lại.
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông độc đoán, bá đạo bắt lấy lấy lòng bàn tay mảnh mai của cô.
Một cỗ nhiệt nóng bỗng xông lên, khiến nhịp tim cô càng thêm hỗn loạn.
Lúc ra đại sảnh, may mắn không đụng phải nhóm Diệp Du, nếu không, ngày mai Đường Tư Vũ đến phòng thu, nhất định sẽ bị mấy cô gái đó tra hỏi.
Hình Liệt Hàn dắt Đường Tư Vũ đi, mà không lái xe.
Nơi này cách công viên chỉ khoảng 1 km, Hình Liệt Hàn dẫn cô đi trong đám đông.
Khi đông người, anh tự nhiên khoác vai cô.
Tránh để người qua đường va vào cô.
Nhịp tim của Đường Tư Vũ càng lúc càng tăng nhanh.
Lúc tránh người đi đường, cô đi phía sau anh.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, trong lòng cô dâng lên đủ loại cảm xúc.
Khi vượt qua đèn giao thông, Đường Tư Vũ tự nhiên đứng bên trái anh, đây là hướng xe đi tới.
Giây tiếp theo, Hình Liệt Hàn kéo cô về phía bên phải, Đường Tư Vũ sửng sốt, sau đó cô lập tức nhận ra.
Bên trái là hướng ô tô đi tới, nếu có ô tô vượt đèn đỏ thì người đứng bên trái dễ bị đâm phải.
Anh để mình ở thế nguy hiểm, cho cô ở nơi an toàn.
Qua đèn giao thông, rất nhiều người đổ về hướng công viên, đoạn đường đi bộ trên vỉa hè đều là dòng người đông đúc.
Lúc này được người đàn ông này dắt đi, cô có 1 loại cảm giác an toàn, yên ổn khó ta.
Cuối cùng, công viên đã ở ngay trước mắt.
Có một tuyến đường dành riêng cho người đi bộ.
Bây giờ đã gần chín giờ, người đi bộ đều đã giải tán hết, lượng người đi bộ trên con đường này ít hơn rất nhiều.
Hình Liệt Hàn dẫn cô vào.
Một dãy đèn đường kéo dài đến nơi xa xa, nhưng không làm mắt đi cảm giác lãng mạn.
Đường Tư Vũ cùng Hình Liệt Hàn đi bộ một vòng.
Đi được nửa vòng cô đã rất mệt rồi, nhưng không lên tiếng.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, hơn nữa, lại làm việc cả ngày, Đường Tư Vũ lén đỡ thắt lưng.
Cô cho rằng người đàn ông này không phát hiện.
Đâu ngờ rằng Hình Liệt Hàn tiến lên trước hai bước, ngồi xổm xuống và nói với cô: “Lên đi, anh cõng eml” Đường Tư Vũ giật mình, cô vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi vẫn đi được, tôi không mệt.” “Anh biết đêm qua em ngủ không ngonl” Hình Liệt Hàn nói xong, nhìn chằm chằm vào cô: “Lên đi.” “Tôi thật sự không cần…tôi…a…” Đường Tư Vũ đang bận từ chối anh, không thấy dưới chân đã giẫm lên một miếng vỏ chuối, chân trái trơn trượt, cả người cô ngã xuống đắt.
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên khi Hình Liệt Hàn muốn đỡ thì cô đã bị ngã xuống.
Đường Tư Vũ cảm giác vị trí mắt cá chân của bàn chân phải truyền đến một cơn đau xuyên tim.
Cô cắn môi, đưa tay ra sờ, vừa chạm nhẹ đã thấy đau.
Lúc này thì hay rồi, cô bị treo chân! Hình Liệt Hàn nhếch mày kiếm về phía cô.
Anh đưa tay vòng qua nách và đầu gồi rồi ôm cô ngồi xuống chiếc ghé đá gần đó.
“Để anh xem có phải em bị bong gân không?” Hình Liệt Hàn quỳ xuống kiểm tra chân cô.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô lóe lên tia đau đớn, nước mắt vòng quanh.
Cô cắn môi gật đầu, Hình Liệt Hàn không khỏi nở nụ cười: “Xem ra số phận muốn anh cõng em về rồi.” Nghiêm túc cả 1 đêm, cuối cùng, ngay lúc này đây, Đường Tư Vũ bị anh chọc cười, cô cười mắng anh: “Anh còn cười? Thấy tôi bị đau, anh rất vui sao?” “Đúng vậy! Chỉ có cách này, em mới chịu để anh chiều chuộng.” Hình Liệt Hàn nói xong, vươn chiếc bóp chiếc mũi xinh xắn, thanh tú của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...