“Hả?” Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, nơi này là phòng ngủ chính của Cố Thừa Tiêu? Cậu nhóc sao lại đưa cô đến đây chứ?
“Ngoài nơi này ra, còn có chỗ nào khác hay không? Chị không thể trốn ở đây.
” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng hỏi.
Cậu nhóc lắc đầu: “Nơi khác không an toàn đâu! Chỉ có nơi này là an toàn nhất, chỗ ba em thay quần áo, ai cũng không dám vào làm phiền.
”
Hứa Tâm Duyệt nghe cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà, cô trốn ở trong phòng thay đồ của đàn ông, thì tính là chuyện gì chứ hả?
“Chị cứ yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không nói cho bà nội với dì Hứa kia biết chị đang ở trong nhà em đâu.
”
“Ừm! Được rồi, em nhất định phải giữ bí mật cho chị đáy, nếu như bị hai người họ biết được, thì chị sẽ gặp nhiều phiền phức lắm đáy.
” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng nói.
“Yên tâm đi! Em sẽ bảo vệ chị.
” Cậu nhóc vỗ ngực nhỏ, nói chuyện giống như một chàng trai vậy.
Nội tâm đang lo lắng của Hứa Tâm Duyệt, chợt bởi vì câu nói này mà cảm động, cô cười gật đầu: “Cám ơn em Tiểu Mục!”
“Đừng lo lắng, em xuống trước đây, nếu không tìm được em, bà nội chắc chắn sẽ lo lắng.
” Nói xong, cậu nhóc còn dặn một câu: “Chị đừng chạy lung tung nhé! Nhất định phải trồn ở đây đấy!”
“Được rồi, chị sẽ không đi đâu nữa.
” Hứa Tâm Duyệt cam đoan.
Cậu nhóc thế mới vui vẻ rời đi.
Mà dưới bậc cầu thang, nắm đắm của Có Thừa Tiêu đang âm thầm nắm chặt lại, cậu giấu người phụ nữ ấy ở đâu rồi?
Bây giờ Hứa An An cũng đến rồi, cô mà lộ mặt ra, thì có sẽ có hơi phiền.
Dù sao thì, anh cũng không muốn mẹ mình hiểu nhằm, anh có qua lại với những người phụ nữ khác.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy cậu nhóc vẻ mặt vui vẻ đi từ trên tầng xuống, anh liền dùng ánh mắt hỏi con trai.
Cậu nhóc cười hì hì ra dấu tay hình OK, thể hiện rằng bản thân mình đã giấu xong người rồi.
Có Thừa Tiêu liền ôm cậu nhóc vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Giấu ở đâu rồi?”
“Không nói cho daddy.
” Cậu nhóc nghiêng mặt nhỏ qua một bên, thần bí nói.
Có Thừa Tiêu có hơi giận véo khuôn mặt nhỏ của con trai, lúc này, Hồng Mỹ San nhìn cháu yêu, vẻ mặt mừng rỡ đi đến: “Cháu ngoan của bà, nhanh đến đây bà nội ôm chút nào.
”
“Bà nội.
” Cậu nhóc liền từ trong ngực ba lao vào trong ngực bà nôi.
Hứa An An đứng sau lưng Hồng Mỹ San, cũng kích động đi đến: “Tiểu Mục, con còn nhớ mẹ là ai không?”
Cậu nhóc có ý lắc đầu: “Không nhớ rõ.
”
“Tiểu Mục, sao cháu lại không nhớ được chứ? Cô ấy là mẹ của cháu mài!” Hồng Mỹ San có ý muốn bồi dưỡng tìn cảm mẹ con của Hứa An An với cậu nhóc.
Cậu nhóc phòng má, thể hiện không bằng lòng nhận người phụ nữ trước mắt này là mẹ của anh.
“Tiểu Mục, nhà của con thật đẹp, có thể dẫn mẹ đi tham quan một chút không?” Hứa An An nghĩ cách để có thể thân cận với con trai hơn.
Cậu nhóc nghĩ Hứa Tâm Duyệt đang ở trên tầng, nên trực tiếp lắc đầu nói: “Cháu muốn chơi ở trong phòng khách.
”
“Được, vậy chúng ta chơi ở trong phòng khách!” Hứa An An cũng không bắt buộc bé nữa.
Cố Thừa Tiêu lúc này đang suy nghĩ, xem rốt cuộc thì con trai giấu cô ở đâu? Tầng hai tầng 3 tầng 4 nhà anh cũng đều có rất nhiều phòng, cho dù cậu nhóc không giấu thật tốt, thì cô cũng nên tự giác trồn cho thật kỹ.
“Bà nội, có thể ra vườn chơi cùng với cháu không?” Cậu nhóc quấn lấy Hồng Mỹ San nói, cậu cũng không mong bà nội sẽ phát hiện Hứa Tâm Duyệt.
“Được! Bà đi chơi với cháu, An An cùng đi đi!” Hồng Mỹ San gọi Hứa An An cùng đi.
Hứa An An quay đầu nhìn về phía Cố Thừa Tiêu: “Thừa Tiêu, anh có muốn đi cùng hay không?”
“Tôi cần phải làm việc.
” Cố Thừa Tiêu lạnh nhạt từ chối.
Hứa An An mặc dù có hơi thất vọng, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cong môi cười nói: “Tốt, vậy anh đi làm việc đi! Tôi với dì chơi cùng với Tiểu Mục.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...