Cậu đem tiền ở trong con heo đất được nuôi béo mập ra, lúc này đang ngồi trên giường, đếm từng đồng 100 tệ một.
Cậu nhóc vừa nghĩ tới căn phòng đơn sơ mà Hứa Tâm Duyệt đang ở, liền cảm thấy rất đau lòng! Chị Tâm Duyệt nói muốn kiếm tiền mua phòng mới, chị ấy chắc chắn phải rất vất vả, vậy nên, cậu nhóc quyết định chi viện cho cô.
Cầm hết tiền mừng tuổi, lì xì đều lấy ra để chi viện cho Hứa Tâm Duyệt mua nhà.
Cố Thừa Tiêu thấy cậu nhóc ăn sáng xong liền chạy lên tầng, bây giờ cũng mười giờ rồi, cũng không thấy con trai xuống tầng, anh có chút tò mò xem con trai đang làm gì.
Dù sao mới chỉ bốn tuổi, nhỡ đâu ngã hay là đụng vào đâu đó, nên anh lúc nào cũng phải để ý đến con trai.
Dáng người của Cố Thừa Tiêu cao ráo, bước chân nhàn nhã đi lên tầng, bước về phía phòng con trai.
Phòng ngủ của con trai thiết kế nằm cạnh phòng ngủ chính của anh, Cố Thừa Tiêu đến trước cửa phòng, lễ phép gõ cửa máy cái.
“Tiểu Mục, đang ở trong phòng sao?”
Cậu nhóc đang ngồi đếm tiền trên giường hoang mang kéo chăn lại, giấu chuyện mình đang làm đi.
Cậu nhóc nhanh chóng nhanh chóng xuống giường, ôm lấy chân của ba đang đi vào phòng.
“Daddy, con ở đây.
”
Cố Thừa Tiêu ngồi xổm người xuống, tò mò hỏi: “Con ở trong phòng làm gì vậy?”
“Con… con đang tìm đồ, daddy, daddy muốn chơi cùng con à?” Có Thừa Tiêu xoa đầu con trai, lúc đứng dậy, dựa vào chiều cao của mình, tầm mắt của anh nhìn vào cái chăn đang vắt lộn xộn trên giường, chỗ mà chăn chưa che hết, lộ ra một góc của đồng một trăm tệ, còn có chỗ chăn bị gồ lên, rõ ràng là ống heo của con trai.
Thì ra con trai trốn ở đây, là để đếm tiền? Lúc nào thì, con trai tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu cần tiền rồi?
Tiền của con trai, không phải vẫn luôn không dùng đến sao?
Cố Thừa Tiêu không thể hiện gì dắt tay con trai đi ra, chuyện này, anh sẽ không chủ động hỏi, nhưng, anh sẽ chú ý xem con trai dùng tiền để làm gì.
Từ nhỏ cũng có thể tìm hiểu xem quan niệm về tiền của con trai.
Có Thừa Tiêu dắt con trai xuống lầu, xuống chơi bóng.
Cậu nhóc thích đá bóng với ba nhất, dưới ánh nắng buồi trưa, cậu nhóc cả đầu đều là mồ hôi, nhưng chơi rất vui.
Mười một giờ trưa, đầu bếp và phụ bếp mà Cố Thừa Tiêu thuê đến, không phải ngày nào bọn họ cũng đến, nhưng, chỉ cần ba con Cố Thừa Tiêu ở nhà, thì bọn họ sẽ chuẩn bị trước nguyên vật liệu, đến làm cơm trưa cho hai ba con.
Đá bóng xong, Cố Thừa Tiêu lau mặt cho con trai, rồi cho phép con trai về phòng nghỉ ngơi.
Cố Thừa Tiêu đi vào thư phòng, nghĩ chắc lúc này con trai lại đang ngồi đếm tiền, anh thực sự rất tò mò, xem con trai sẽ dùng số tiền này để làm gì.
Chẳng lẽ con trai thích một món đồ chơi nào đó? Định tự mình bỏ tiền ra mua? Hay là dùng để làm việc khác?
Có Thừa Tiêu chắc chắn không thể nào ngờ được rằng con trai sẽ đưa hết số tiền này cho Hứa Tâm Duyệt để ủng hô cô mua nhà.
Lúc này cậu nhóc đã đếm xong rồi, cầm hết lên, cậu có 2 vạn 6 ngàn tệ, một tập dày, cậu cầm túi bóng lên gọi thật chặt, sau đó, lại bọc thêm một tầng giấy ở bên ngoài.
Sau đó, lấy túi quà ra bỏ vào, cậu nhóc cầm một tờ ghi chú, bắt đầu xiên xiên vẹo vẹo viết chữ.
“Chị, số tiền này, là để giúp chị mua nhà đấy nhé! Chị nhất định phải nhận, Tiểu Mục yêu chị, chị Tâm Duyệt nhận.
”
Viết xong câu nói đơn giản nhưng lại rất có thành ý, cậu nhóc liền gấp lại đặt vào trong hộp, rồi càm băng dính dính lại, cậu nhóc cũng biết được rằng tiền không thể để lộ ra bên ngoài được.
Đây là ba thường dạy cậu, vậy nên, số tiền này, cậu đóng gói giống như một món quà, ai cũng không đoán được trong đây là tiền mặt.
Cậu nhóc viết số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt lên một tờ giấy note, dính ở bên ngoài hộp quà, tý nữa cậu sẽ nhờ: chú đầu bếp mang ra ngoài giúp cậu.
Bây giờ ba không cho phép cậu ra ngoài, vậy nên, cậu cũng chỉ có thể nhờ người khác gửi đi giúp, mà cậu tin chú đầu bếp chắc chắn sẽ đưa quà giúp cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...