Người đàn ông đối diện đang tao nhã cắt miếng bít tết, chăm chú nhìn bộ dáng dùng dao của cô.
Anh ta thật sự không biết người phụ nữ này cả ngày nghĩ gì.
Nhưng có một điều, anh chắc chắn, cô nhất định không suốt ngày nhớ đến anh.
Ăn xong, Đường Tư Vũ thấy trời đã không còn sớm, liền nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh không cần đưa tôi về đâu.
Anh về nhà anh đi! Tôi có thể bắt taxi.” “Muộn như vậy rồi, sao anh có thể để em về một mình được? Lỡ em xảy ra chuyện gì, anh biết nói với con thế nào?” Hình Liệt Hàn vừa nói, vừa bá đạo nắm chặt cỗ tay cô, đi về phía chiếc xe thể thao của anh.
Đường Tư Vũ nghĩ, nếu anh đã muốn đưa cô về, cô cũng không già mồm từ chối nữa.
Cô liền lên xe anh.
Cũng may, nơi này cách nhà cô không xa lắm, chỉ khoảng 20 phút lái xe.
Đường Tư Vũ bước xuống, lấy hộp các tông từ phía sau xe, đang định vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông ngồi trên ghế lái, liền thấy anh rút chìa khóa xuống xe.
“Anh… sao anh lại xuống xe?” Đường Tư Vũ kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
Tại sao anh cũng xuông xe? “Cùng đến đây sống.” Hình Liệt Hàn nhướng mày.
Dây thần kinh nguy hiểm nào đó của Đường Tư Vũ lập tức căng ra.
Cô bỗng nhận ra 1 vấn đề.
Vốn cô nghĩ rằng mình có thể sống xa anh, nhưng hóa ra người đàn ông này hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Anh đã lên kế hoạch sống ở đây cùng cô từ lâu.
“Đêm nay tôi muốn ở một người.
Muốn yên tính một mình.” Đường Tư Vũ không ngại nói rõ ràng hơn, nhưng ngữ khí ôn hòa, dịu dàng của cô lại không có tính tranh luận.
Hình Liệt Hàn quay đầu lại, liếc nhìn cô: “Nhà anh cũng ở trên lầu.” Đường Tư Vũ nghẹn họng, khuôn mặt xinh xắn hơi ửng hồng, lẽ nào cô đã nghĩ nhiều rồi? Anh chỉ đang muốn trở về nơi ở của mình? Đường Tư Vũ không còn lo lắng về chuyện này nữa.
Dù sao lúc không có con trai ở nhà, cô không muốn lại phát sinh những chuyện mập mờ đó với anh.
Không phải cô ghét anh, chỉ là cảm thấy một số hành vi cần có chừng mực, dừng lại đúng lúc.
Cô không muốn phát triển sâu hơn.
Trong thang máy.
Đường Tư Vũ im lặng cầm chiếc hộp, nắp hộp mở ra hai bên, lộ một tắm ảnh cô và Mộ Phi nắm tay nhau, như cái gai lớn xuất hiện ở phía trên cùng.
Thân hình Hình Liệt Hàn cao lớn, không cần tốn sức đã có thể lần nữa chứng kiến quá khứ ngọt ngào của người phụ nữ này và Mộ Phi.
Anh khó chịu nhíu mày, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Anh vươn tay giật chiếc hộp trong tay cô: “Anh sẽ hủy những thứ này hộ em.” Tư Vũ giật mình, trong tiềm thức muốn thu lại: “Không được, tôi tự xử lý.” Hình Liệt Hàn hơi dùng sức giành lấy, kiên quyết nói: “Anh sẽ xử lý nó sạch sẽ hơn em.
Hình Liệt Hàn không muốn cô tiếp xúc với những bức ảnh này nữa.
Phụ nữ là sinh vật giàu tình cảm, dễ yếu lòng.
Nhỡ đâu có bức ảnh nào khiến cô nhớ lại chuyện quá khứ, rồi lại nảy sinh tình cũ với Mộ Phi thì sao? Hoặc là, có một bức ảnh nào đó có ý nghĩa đặc biệt với cô, cô nhặt lên và giữ nó lại? Nghĩ đến những tình huống này, Hình Liệt Hàn quyết không cho phép cô chạm vào những bức ảnh nữa.
Đường Tư Vũ đương nhiên không muốn anh xử lý đồ đạc cá nhân của mình.
Cô lấy lý do biện hộ: “Hình Liệt Hàn, đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.
Anh trả lại chúng cho tôi.” Hình Liệt Hàn cười lạnh một tiếng: “Là em không nỡ xử lý chúng, còn muốn tiếp tục giữ lại?” Đường Tư Vũ sao lại không muốn giải quyết? Cô thực sự muốn cắt nhỏ những bức ảnh này và ngày mai vứt chúng vào thùng rác.
Cô không muốn anh xử lý chúng vì chúng được chụp khi cô đang yêu Mộ Phi nhất.
Trong ảnh, cô và Mộ Phi vô cùng thân mật.
Cô chỉ không muốn người đàn ông này nhìn thấy.
Cô không biết tại sao mình lại lo lắng về điều đó, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy chúng.
“Không phải, tôi chỉ muốn tiêu hủy chúng.” Đường Tư Vũ lắc đầu phản bác.
Nhưng người đàn ông lại không tin cô, cửa thang máy vang lên một tiếng “tinh”.
Đôi tay Hình Liệt Hàn ôm chặt hộp, dẫn đầu đi ra.
Ở phía sau, Đường Tư Vũ đi theo, tiếp tục van xin: “Hình Liệt Hàn, anh trả lại hộp cho tôi.” “Không được.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp lại.
“Đây rõ ràng là đồ của tôi, anh không có quyền lấy đi.” Đường Tư Vũ tức giận.
Hình Liệt Hàn thấy cô tức giận thì hiểu lầm thành, những bức ảnh này vẫn rất quan trọng với cô.
Khuôn mặt tuần tú của anh bỗng trở nên ảm đạm, hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ cầm đi đấy, em hãy hết hy vọng đi!” Nói xong anh ấn dấu vân tay, bước vào phòng.
Đường Tư Vũ đuổi đến nơi, anh đã đóng của lại.
Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, mặt đỏ bừng tức giận, người đàn ông này sẽ xử lý những bức ảnh thế nào? Đường Tư Vũ vội trở về phòng, định đi qua cánh cửa đó, nào ngờ, cánh cửa cũng bị anh khóa rồi.
Cô gõ cửa: “Hình Liệt Hàn, mở cửa và trả ảnh cho tôi.” Tuy nhiên, người nào đó không thèm đoái hoài đến cô.
Hình Liệt Hàn tức giận đập mạnh cái hộp xuống sàn, sau đó lấy một chiếc kéo bên cạnh, anh ngồi xổm xuống, tách một khung ảnh dễ thương rồi lấy tám ảnh bên trong ra, không chút do dự bắt đầu cắt thành từng miếng, như thể anh đang cắt đứt đoạn tình cảm giữa Đường Tư Vũ và Mộ Phi.
Anh sẽ nhẫn tâm, dùng hành động của mình để cắt đứt mọi quan hệ giữa họ.
Nháy mắt, hơn mười phút đã trôi qua, sàn nhà của Hình Liệt Hàn đều là các bức ảnh bị cắt vụn.
Anh chưa bao giờ kiên nhẫn làm một việc nhàm chán như vậy.
Nhưng bây giờ, anh lại rất nghiêm túc và kiên nhẫn làm.
Chỉ là mỗi lần nhắc một tắm ảnh lên, anh đều phải nhẫn nhịn đến phát điên.
Lòng anh thật sự khó chịu, khi nhìn thiếu nữ trong ảnh còn non nớt, thanh thuần, dành cả quãng thời gian thanh xuân ở bên Mộ Phi, là anh không khỏi tức giận.
Chết tiệt, tại sao anh ta không biết người phụ nữ này sớm hơn? Lễ ra năm năm trước anh phải nhìn rõ cô, rồi tính chuyện đêm đó lên đầu cô, bắt cô phải có trách nhiệm với anh.
Còn hơn là bỏ lỡ năm năm mới tìm được cô về, lãng phí năm năm của anh.
Trong phòng khách lạnh lẽo, thân hình cao quý, sang trọng của Hình Liệt Hàn đang ngồi trên sàn nhà.
Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng lách cách trong trẻo, dễ chịu.
Các bức ảnh đều bị anh cắt thành nhiều mảnh.
Cạnh đó, các mảnh vụn đang rơi vãi đầy trên mặt đất.
Lông mày, đáy mắt Hình Liệt Hàn đều phủ một lớp sương đen dày đặc, đó là sự tức giận không ngừng dâng lên trong ngực anh.
Qua những bức ảnh này, anh đã cảm nhận được tình yêu giữa Đường Tư Vũ và Mộ Phi.
Bây giờ, người phụ nữ này đối với anh giống như một đóa hoa hồng có gai, đâu giống như cô gái nhỏ nhút nhát, thẹn thùng bên cạnh Mộ Phi? Chết tiệt, đúng thật là đối xử khác biệt mà! Hình Liệt Hàn càng cắt càng tức, ra tay càng mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn.
Mà cảnh tượng dưới ánh đèn này, nếu ai đó nhìn thấy sẽ cảm thấy rất buồn cười, bởi vì người đàn ông toát ra hơi thở của quỷ thần này lại đang cư xử như một đứa trẻ con.
Tuy nhiên, ai quan tâm chứ? Hình Liệt Hàn mới không quan tâm đâu.
Anh chỉ muốn biến tất cả những bức ảnh mà người phụ nữ này vẫn luôn nghĩ tới thành tro tàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...