Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, Hứa gia và vị phu nhân xinh đẹp này có quan hệ gì?
Là thông gia của Hứa gia sao?
“Di Cố, thân thể bà ngoại của em họ cháu không tốt, em ấy phải quay về chăm sóc.
” Hứa An An tiếp tục viện cớ cho Hứa Tâm Duyệt rời đi.
Hứa Tâm Duyệt lúng túng cũng muốn thoát thân, cô vội vàng nói: ‘Đúng vậy, tôi nên về thôi.
”
Nói xong cô vẫy tay với cậu nhóc: “Bạn nhỏ, tạm biệt.
”
Lúc Hứa Tâm Duyệt muốn rời đi, Hứa An An lập tức nói: “Chị tiễn em.
”
Không đợi Hứa Tâm Duyệt nói xong, Hứa An An tiễn cô ra ngoài cửa?
Cô ta đây đâu gọi là tiễn? Cô ta căn bản là muốn giám sát Hứa Tâm Duyệt rời đi.
Trên bàn ăn, Cố Thừa Tiêu nheo mắt, hiểu được vì sao Hứa Tâm Duyệt lại xuất hiện ở nơi này, là con trai mời cô đến, lần trước con trai anh nói là lấy được số điện thoại của một chị gái xinh đẹp, thì ra là của cô.
Người phụ nữ đó tiếp cận với con trai anh từ lúc nào?
Chẳng lẽ cô ta muốn kiếm lợi ích từ anh?
Người phụ nữ như vậy, sau này anh tuyệt đối sẽ không cho cô tiếp cận với con trai nửa bước, cho dù cô có là dì trên danh nghĩa của thằng bé cũng không được.
Hứa Tâm Duyệt cảm nhận được ánh mắt như dao găm đó của Hứa An An, cô bước ra khỏi cửa nhà ăn, Hứa An An vẫn đi theo cô, đợi đến lúc cô đi ra ngoài đường lớn, Hứa An An mới mạnh mẽ giữ chặt tay cô lại, lạnh lùng hỏi: “Hứa Tâm Duyệt, sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Hứa Tâm Duyệt mặc dù cũng có chút buồn bực, ngược lại cô cũng không có tức giận vì cậu nhóc lừa cô, cô lạnh nhạt muốn bỏ tay ra: “Tôi không cần thiết phải giải thích với cô.
”
“Sao cô lại tiếp cận với đứa bé đó, rốt cuộc cô có mục đích gi?
Hứa An An tiếp tục chất vần, vẻ mặt tức giận.
Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Tôi không có ý muốn quấy rầy các người ăn cơm.
”
“Tưởng rằng tôi sẽ tin sao? Cô có chủ ý gì, tôi vừa nhìn là biết, đừng tưởng rằng ban đầu cô thay tôi sinh đứa bé này, cô liền có quyền tiếp cận anh ấy, cô cách xa con tôi ra một chút.
”
Hứa An An phẫn nộ cảnh cáo.
Mà Hứa Tâm Duyệt cánh tay đang bị siết chặt đúng lúc muốn giật ra, bỗng nhiên động tác giãy giụa của cô đông cứng, hơi thở gấp gáp kích động hỏi: “Đứa bé đó là con của tôi sao?”
Cũng chính là nói, là đứa con cô mang thai hộ sinh ra sao?
“Đừng có giả vờ nữa, cô chạy đến đây không phải là muốn mượn đứa trẻ này ở trước mặt ba nó để lộ diện sao? Tôi nói cho cô biết, Có Thừa Tiêu là của tôi, cô đừng hòng có ý đồ gì, nếu không tôi sẽ không khách khí.
”
Hứa An An hát tay cô: “Cô dám xuất hiện trước mặt con trai tôi lần nữa xem.
”
Hứa Tâm Duyệt bị hất ra, toàn thân loạng choạng lùi về sau hai bước, đột nhiên hốc mắt cô ửng đỏ, ánh mắt kích động xoay vòng, trời ạ! Là đứa bé đó.
Là đứa bé mà cô mang thai mười tháng, chính là cậu nhóc đáng yêu đó, lúc này Hứa Tâm Duyệt thật sự vui mừng không nói được lên lời.
Thì ra nó lớn lên đáng yêu như vậy, đẹp trai khỏe mạnh như thế.
“Cô khóc cái gì? Đứa bé đó có quan hệ gì với cô? Hứa Tâm Duyệt, cút khỏi chỗ này mau.
” Hứa An An đưa tay lên chỉ, trực tiếp đuổi cô.
Còn lúc này, trong lòng Hứa Tâm Duyệt bao phủ tâm trạng vui mừng kích động, cô căn bản không để ý đến lời ác ý của Hứa An An.
Bao năm nay cô ở nước ngoài, cô không ngừng nằm mơ thấy đứa bé này, cô nghĩ cả đời này nếu như có thể nhìn thấy đứa bé thì cô sẽ vui mừng biết bao.
Mà hiện tại, giấc mơ này lại thành hiện thực rồi.
“Đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi.
”
Hứa An An đột nhiên có chút sợ hãi, Hứa Tâm Duyệt trong bao năm nay giống như lột xác vậy, trước đây yêu đuối dễ bị bắt nạt, lần trước ở trên khán đài, bộ dạng đi catwalk của cô đem mị lực toàn thân hiện ra, thật sự là rất quyến rũ những người đàn ông, cho nên cô ta sợ Hứa Tâm Duyệt đánh chủ ý lên Cố Thừa Tiêu, cướp đi danh lợi của cô ta.
Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu nhìn về hướng khách sạn, cô quay người bắt taxi rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...