*“Mị Lạp cứ ở mãi trong phòng, chắc có lẽ do ở đây không có bạn cùng chơi!” Khắc Hy Á có chút bắt lực nói.
Bọn họ đều biết con gái lớn từng theo đuổi Hạng Kình Hạo, nhưng bây Hạng Kình Hạo đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ chồng họ cũng ở đây thành ra con bé không có tâm tình đi xuống lầu Nghê Sơ Tuyết lấy ra một bộ trang sức đá tím từ trong hộp, đặt trước mặt Khắc Hy Á: “Mẹ, đây là quà con tặng mẹ, hy vọng mẹ thích nó.”
Khắc Hy Á nhìn thấy món đồ trang sức thì vô cùng cảm động, thấy cô con gái nhỏ đáng yêu hiểu chuyện như vậy, bà đi tới ôm lấy cô: “Sơ Tuyết, cảm ơn con! Món quà này.
rất đẹp, chắc là rất mắc tiền.”
“Mẹ đã nuôi nắng con nên người.
Con vốn phải nên biếu quà cho mẹ, còn quà của ba lân sau con sẽ bù lại.”
Hán Sâm mỉm cười nói: “Con sống hạnh phúc đã là điều mà ba mong được thấy nhất rồi.”
“Con có chuẩn bị quà cho chị nữa.
Con lên lầu tìm chị ấy đã.” Nghê Sơ Tuyết nhắc một chiếc túi khác đi lên lầu.
Cô gõ cửa phòng Mị Lạp, một lúc lâu sau cánh cửa mới mở ra, Mị Lạp bơ phờ nhìn cô nói: “Có chuyện gì?”
“Chị, em vào nói chuyện với chị một chút được không?”
Nghê Sơ Tuyết hỏi.
Mị Lạp cũng không đóng cửa lại mà để cho cô đi vào.
Nghê Sơ Tuyết đi vào thì thấy Mị Lạp đang đứng ở bên cửa sổ, khoanh tay nhìn nhóm khách đang tán gẫu với nhau trên bãi cỏ, ánh mắt cô ta có chút khát vọng.
“Chị, nếu chị cảm thấy chán thì có thể xuống trò chuyện với họ mà.”
Mị Lạp rất muốn đi nhưng cô ta sợ gặp phải Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy, sợ rằng mình sẽ giống như một kẻ thất bại, bị họ cười nhạo.
“Nếu ba mẹ không ép tao phải đến đây thì tao cũng không muốn đến đâu.” Mị Lạp hừ khẽ một tiếng.
“Em rất biết ơn vì chị đã đồng ý tham dự.”
Mị Lạp quay đầu nhìn cô một cách kỳ lạ: “Mày không ghét tao à? Không thấy hận tao vì những việc trước đây tao đã làm à?”
“Dù thế nào đi nữa, em là em gái của chị, mãi mãi vẫn là như vậy.” Nghê Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Thật ra, chúng ta cũng đã từng rất vui vẻ bên nhau, không phải sao? Chỉ là khi trưởng thành rồi, có nhiều điều phiền toái hơn, mới sinh ra mâu thuẫn.”
Mị Lạp sửng sốt, nhíu mày nói: “Thật ra mà nói là do tao đối xử không tốt với mày.”
“Nhưng mà, ở nhà mình, em đã sống rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.”
“Mày không hận tao luôn bắt nạt mày sao?” Mị Lạp cảm thấy rất khó tin, không ai có thể rộng lượng như vậy!
“Nếu ba mẹ không nhận nuôi em thì chị đã có thể nhận được tất cả tình yêu của họ.
Vì có em mà chị phải chia sẻ bớt tình yêu mà chị nên có, em rất xin lỗi chị về việc này.”
“Mày…” Mị Lạp lần đầu tiên nghe những lời này một cách khiêm tốn, nhưng cô không biết phải nói gì.
“Em luôn coi chị là chị của em.
Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn mãi là chị em không phải sao?” Nghê Sơ: Tuyết mím môi cười.
“Em vẫn còn muốn nhận người chị này sao?” Mị Lạp cắn môi, có chút không dám nhận tình chị em này.
“Tất nhiên rồi.”
Mị Lạp quay người lại, vì bây giờ mắt cô đong đầy những giọt nước mắt hối hận, cô không muốn để Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy.
“Chị, em có chuẩn bị cho chị một món quà, chị nhận lấy nhé! Hẹn mai gặp lại chị trong đám cưới.”
Nghê Sơ Tuyết nói xong liền đặt quà xuống, xoay người mở cửa rời đi.
Mị Lạp nghe thấy tiếng đóng cửa, cảm xúc trong lòng vô cùng khó diễn tả, cô nhìn về phía hộp quà có vẻ như là đồ trang sức trên giường, ngồi xuống mở ra, trước mắt cô hiện ra một bộ trang sức hồng ngọc chói mắt.
Trái tim cô chợt khựng lại, món trang sức đắt tiền như vậy thế mà lại tặng cho cô? Mị Lạp nhìn món trang sức, mím chặt môi, dường như trái tim kiêu hãnh trong lòng cô cuối cùng cũng mềm ra.
Thật ra, nghĩ kĩ lại, từ đó đến giờ, Nghê Sơ Tuyết vẫn luôn là một cô em gái rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...